Kế từ khi bị tập kích trên biển, Kim Phi đã luôn mang tâm trạng chán nản.
Tuy rằng giữa y và Bắc Thiên Tâm đã sớm khồng còn bí mật gì, Đường Tiểu Bắc cũng một mực ghép đôi, nhưng Kim Phi vẫn chưa đề cập đến chuyện này.
Bây giờthuyền hơi nước đã được chếtạo, khinh khí cầu và lựu đạn cầm tay đã dự trữ đủ. Trong vài ngày nữa, họ sẽ có thể quay trở về. Kim Phi cuối cùng cũng cảm thấy nhẹ nhõm và quyết định giải quyết vấn dề này trước khi quay trở lại.
Sau khi mọi chuyện xong xuôi, Bắc Thiên Tâm cuộn tròn trong lòng Kim Phi, cũng cảm thấy nhẹ nhõm.
Mặc dù thân thủ cô ấy rất lợi hại, nhưng tư tưởng của cô ấy vần truyền thống như thời đại này.
Lúc ở trên biển, trên thuyền cứu sinh chật chội, cồ ấy không biết mình đã bị Kim Phi nhìn thấy bao nhiêu lần, cũng không biết đã nhìn thấy Kim Phi bao nhiêu lần, trong lòng cõ ấy sớm đã coi mình là người của Kim Phi.
Nhưng Kim Phi chưa bao giờ chủ động làm gì, khiến Bắc Thiên Tâm cảm thấy bất an. Nhiều lần cô ấy tính đến việc trói Kim Phi lại để giải quyết chuyện này.
Dù sao bản thân cũng là một cồ gái, Bắc Thiên Tâm cũng chỉ nghĩ thế thôi.
Sau bao ngày chờ đợi cuối cùng ngày đó cũng đã đến.
“Ta cũng đã có đàn ông, sau này cũng có nhà… Không biết phu nhân có làm khó ta hay khồng.”
Bắc Thiên Tâm thầm nghĩ trong đầu, cuối cùng ngủ thiếp đi.
Làng Tây Hà, Quan Hạ Nhi và cửu công chúa ngồi trong sân hóng mát.
“Hôm nay đương gia sẽ xuất phát, không biết chàng ấy đã đến đâu rồi?” vẻ mặt Quan Hạ Nhi đầy lo lắng.
“Không phải phu quân đã nói trong thư, tối đa mười ngày nữa thuyền có thể về đến nơi sao?”
“Nếu như mấy tên chết tiệt Ngô vương, sở vương và Tương vương gây rắc rối trên đường đi thì sao?” Quan Hạ Nhi lo lắng nói: “Trên đường Trịnh đại ca ra Đông Hải, bọn họ gây rắc rối khắp nơi.”
“Đừng lo lắng. Phu quân đã nói chàng mang theo rất nhiều khinh khí cầu và lựu đạn từ Đông Hải về, bọn họ ngăn cản không được đâu!” cửu công chúa an ủi.
“Hy vọng là vậy!” Quan Hạ Nhi thở dài.
“Sao thế, nhớ phu quân à?” cửu công chúa thấy Quan Hạ Nhi khõng có hứng thú lắm, mỉm cười trêu chọc.
“Nói bậy gì đấy?” Quan Hạ Nhi đỏ mặt vồ cửu
công chúa.
“ở đây không có người ngoài, hơn nữa nhớ phu quân thì có gì phải xấu hổ?”
Cửu công chúa mỉm cười: “Ta cũng nhớ phu quân, nếu tỷ tỷ không nhớ thì khi phu quân trở về, mấy ngày đầu chàng ấy sẽ thuộc về ta đó nha!”
“Không biết xấu hổ!” Quan Hạ Nhi nhéo cánh tay của Cửu công chúa nhưng không buông tay.
Lúc mới đầu, đứa con của cửu công chúa đã mất, điều này làm cho Quan Hạ Nhi rất khổ sở, cho nên cô đã hạ quyết tâm, lần này Kim Phi trở về, mặc kệ y lấy cớ gì, y đều phải để lại người thừa kế mới được.
Đó là lý do tại sao cô lại không đồng ý với cửu công chúa.
Cửu công chúa đang định lên tiếng thì Thấm Nhi đang đứng ở một bên đột nhiên hét lớn: “Điện hạ, chạy mau!”
Cô ấy vừa hét vừa chạy như điên về phía cửu công chúa.
Nhưng do trong lần tập kích trước đã khiến gân chân tái của cô ấy bị đứt, giờ phải chạy khập khiễng, tốc độ chậm hơn rất nhiều.
Nghe thấy Thấm Nhi bảo mình chạy mau, cửu công chúa theo bản năng nhìn xung quanh.
Nhưng xung quanh không có gì cả.
Tuy nhiên, vì tin tưởng Thấm Nhi, cửu công chúa
không hỏi mà lập tức kéo Quan Hạ Nhi vẫn đang nhìn quanh chạy vào nhà.
Ngay khi hai người họ chạy tới dưới mái hiên, đã nhìn thấy một quả cầu lửa từ trên trời rơi xuống và đáp xuống cách chiếc ghế họ đang ngồi không xa.
Quả cầu lửa là một thùng dầu đang cháy, khi chạm đất vỡ tan, dầu bắn tung tóe khắp nơi.
Một đám cháy dữ dội bùng phát trong sân ngay lập tức.
Quan Hạ Nhi ngước nhìn bầu trời, chỉ thấy một bóng đen khổng lồ đang chậm rãi trôi đi trong màn đêm mù mịt.
“Khinh khí cầu?” Quan Hạ Nhi sửng sốt và tức giận: “Nhị ca cũng là kẻ phản bội ư?”
Ban đầu, Ngụy Lão Tam phản bội, đã phá hủy toàn bộ khinh khí cầu trong kho trước khi rời đi.
May mắn thay, lúc đó Quan Hạ Nhi đã đế lại một ít để phòng hờ trong nhà kho sau núi.
Trịnh Phương và Mãn Thương đi đến Đông Hải, Quan Hạ Nhi để lại ba cái để thủ làng, số còn lại giao cho bọn họ.
Đi một ngày đàng học một sàng khôn, rút kinh nghiệm từ sự phản bội của Ngụy Lão Tam, Quan Hạ Nhi giao mồi người một khinh khí cầu cho Lão Ưng, Tân Minh và anh họ của cô để bảo quản an toàn.
Theo lịch trực, hôm nay đến lượt anh họ của Quan Hạ Nhi là Quan Nhị Lượng trực.
Bản thân Quan Nhị Lương là một phi công khinh khí cầu, trung thực và đáng tin cậy, đồng thời là anh họ của Quan Hạ Nhi.
Quan Hạ Nhi đã thảo luận với ba vị trưởng làng nhiều lần trước khi quyết định giao cho anh ta phụ trách khinh khí cầu.
Nghĩ đến chuyện anh họ mình phản bội, Quan Hạ Nhi tức giận đến mức hai mắt đỏ bừng, cả người run rẩy.
“Ta với Tam gia nhìn nhầm người rồi!”
“Hạ Nhi, có thể không phải là Nhị ca đâu!”
Cửu cồng chúa nói: “Nếu là Nhị ca, vừa rồi sẽ không ném thùng dầu lửa xuống mà sẽ là lựu đạn cầm tay.”
Sau khi lựu đạn phát nổ, đạn pháo vỡ vụn sẽ nổ ra mọi hướng, nếu thứ vừa ném xuống là lựu đạn cầm tay, cồ ấy và Quan Hạ Nhi sẽ gặp nguy hiểm.
Như thể để xác minh lời nói của cửu công chúa, lại có thêm sáu quả cầu lửa từ trên trời rơi xuống.
Sáu quả cầu lửa có nghĩa là có ít nhất sáu khinh khí cầu bay trên bầu trời.
Mà làng Tây Hà hiện chỉ có ba khinh khí cầu.
Quan Hạ Nhi hơi ngấn người, không hiểu chuyện gì đang xảy ra.
“Là Ngụy Lão Tam!”
Đồi mắt của cửu công chúa lại lóe sáng: “Có lẽ Ngụy Lão Tam chưa chết!”
Khi Quan Hạ Nhi nghe thấy lời này sắc mặt đột nhiên tái nhợt.
Khi Ngụy Lão Tam bỏ trốn, Ngưu Bồn được lệnh đuổi theo và giết chết ông ta. Tuy nhiên, họ đã bị bao vây bởi quân viễn chinh phía Nam của Đảng Hạng. Cuối cùng cửu công chúa đã phái quân Trấn Viền đến giải cứu đám người Ngưu Bôn.
Khi đó, nhóm Ngưu Bôn chỉ sống sót chưa đầy mười người, nhưng họ không quên nhiệm vụ của mình. Họ vẫn mang về thi thế của “Ngụy Lão Tam”.
Thật không may, thi thể đã bị đốt cháy đến mức không thể nhận dạng được và những người già trong làng cũng không thế nhận ra. Họ chỉ có thể đánh giá dựa trên chiều cao và kích thước cơ thể.
Cuối cùng, Lão Đàm đứng ra, nhắc đến việc Ngụy Lão Tam từng bị đau răng và tìm ông ấy, nhờ Lão Đàm nhổ một chiếc răng hàm trên.
Ngay khi ông ấy nói vậy, những người già khác trong làng cũng nhớ ra có chuyện này, khi kiếm tra xác chết một lần nữa, họ phát hiện ra rằng răng hàm trên đã bị mất, chính xác như những gì Lão Đàm nói.
Để răn đe những người dân làng khác, trưởng làng dựa trên bằng chứng này xác định thi thế này là Ngụy Lão Tam, ra lệnh cho người chặt thành từng mảnh rồi cho thú rừng ở sau núi ăn.
Mấy tháng sau, không có tin tức gì về Ngụy Lão Tam, thậm chí ngay cả cửu công chúa vốn nuôi lòng nghi ngờ cũng suýt quên mất ông ta.
Ai có thế ngờ rằng bây giờ lại có nhiều khinh khí cầu như vậy đột nhiên xuất hiện trong làng?
Ngoại trừ việc Ngụy Lao Tam chưa chết Quan Hạ Nhi không thế nghĩ ra bất kỳ khả năng nào khác!
Nhìn những quả cầu lửa rơi xuống, Quan Hạ Nhi nóng lòng muốn xé xác Ngụy Lão Tam.
Lần trước, Ngụy Lão Tam một mình đốt sạch thôn làng, biến ngôi làng thành đống đổ nát. Lần này, nhiều khinh khí cầu đồng loạt thả thùng dầu lửa đốt trụi, sức công phá thế nào không cần nói cũng biết.
Ngôi làng bây giờ tràn ngập lửa và tiếng kêu la khắp nơi.
Nhớ tới Kim Phi đã nói với mình rằng lo lắng và tức giận không thể giải quyết được vấn đề gì, Quan Hạ Nhi buộc mình phải bình tĩnh, nhắm mắt lại để suy nghĩ biện pháp đối phó.
Một lát sau, Quan Hạ Nhi hét lên với nữ nhân viên hộ tống canh cửa:
“Mang pháo hoa từ nhà kho ra và thống báo cho tất cả dân làng chuẩn bị nỏ hạng nặng. Khi pháo hoa chiếu sáng những tên vồ lại này, hãy bắn hạ chúng cho ta!”
“Thông báo cho Lão Ưng, Nhị Ca và Tân Minh bảo bọn họ chuẩn bị sẵn sàng.”
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
29 Tháng hai, 2024 15:44
Like
BÌNH LUẬN FACEBOOK