“Nhiệm vụ của chúng ta là trấn giữ hai pháo đài ở bờ Đông, nếu chúng ta đi đến bờ Tây, người Đại Khang nhân cơ hội cướp pháo đài ở bờ Đông, chúng ta đều sẽ chết”.
Đội trưởng nói: “Hơn nữa, ngươi không thấy mặt cầu đã bị máy bắn đá của người Đại Khang phong tỏa rồi sao? Làm sao chúng ta qua được? Trước tiên cứ xem tình hình rồi tính”.
Thủ hạ nghe đội trưởng nói thế chỉ đành ngậm miệng.
Ở bờ Tây sông Kim Mã, trên bãi sông vắng người, người Cao Nguyên lao như điên về phía nhân viên hộ tống.
Các nhân viên hộ tống vẫn tiếp tục lên bờ.
Khi bộ binh Cao Nguyên lao đến cách hạm đội chục trượng, toàn bộ nhân viên hộ tống đã thành công lên bờ.
Lúc này người Cao Nguyên đã tiến vào phạm vi xe bắn đá, chỉ cần Trương Lương ra lệnh, xe bắn đá sớm chuẩn bị xong chỉ cần một vòng bắn sẽ tuôn ra hàng tràng, về cơ bản một trăm năm mươi người Cao Nguyên sẽ tiêu đời.
Nhưng vì để thay đổi trực quan sức chiến đấu giữa nhân viên hộ tống và kỵ binh Cao Nguyên, Trương Lương không dùng xe bắn đá và cung nỏ hạng nặng, mà để kỵ binh Cao Nguyên đến gần.
“Tay nỏ!”
Khi khoảng cách giữa hai bên chỉ còn chục trượng, đại đội trưởng nhân viên hộ tống, gầm lên giận dữ, giơ nỏ lên.
Vèo vèo vèo!
Hàng trăm mũi tên bay về phía người Cao Nguyên.
Nhưng người Cao Nguyên không phải thổ phỉ, bọn họ đã sớm có chuẩn bị.
Theo hiệu lệnh của thủ lĩnh, bộ binh Cao Nguyên lập tức giơ khiên lên!
Chỉ có ba lính bộ binh Cao Nguyên xui xẻo bị mũi tên bắn vào bắp chân, hàng trăm mũi tên khác, đều găm vào khiên.
“Đội hình mũi tên, giết!”
Đại đội trưởng hô to, rút Hắc Đao.
Các nhân viên hộ tống lập tức xếp thành hai đội hình tam giác.
Nhân viên hộ tống nam cầm khiên và Hắc Đao ở phía trước, nhân viên hộ tống nữ cầm nỏ ở phía sau.
Hai đội hung hăng va vào nhau!
Ngay sau đó trận chiến bùng nổ!
Sức chiến đấu của bộ binh Cao Nguyên không thể so sánh với bọn thổ phỉ, trong lần va chạm đầu tiên, sáu nhân viên hộ đã bị đâm chết, hai người bị thương!
Mà nhân viên hộ tống thì ngược lại, giết chết hai bộ binh Cao Nguyên, làm bảy người bị thương!
Bộ binh Cao Nguyên đã trải qua sa trường, luôn xuống tay vào những vị trí có thể gây chết người như cổ và tim, hơn nữa vừa nhanh vừa độc.
Mà nhân viên hộ tống có vẻ hơi bối rối, rõ ràng là nhằm vào vị trí chí mạng của đối phương, nhưng chỉ có hai người trong số họ thành công.
Chẳng qua dù sao nhân viên hộ tống cũng có lợi thế về số lượng, những chỗ trống do nhân viên hộ tống đã bị giết chết hoặc bị thương, sẽ được lấp đầy ngay lập tức.
Sau cú va chạm, rất nhiều tấm khiên của bộ binh Cao Nguyên bị đụng vỡ, nhân viên hộ tống nữ nhân cơ hội này, bóp cò dồn dập.
Hơn chục bộ binh Cao Nguyên bị bắn chết.
Những người khác cũng vội vàng giơ khiên lên.
Nhưng khi vừa giơ khiên lên, tầm nhìn của bọn họ bị ảnh hưởng.
Nhân viên hộ tống nam ở đằng trước tấn công vào hai chân không được khiên bảo vệ.
...
Không thể không nói, bộ binh Cao Nguyên chiến đấu vô cùng hung dữ mạnh mẽ, ai cũng liều mạng lao về phía nhân viên hộ tống.
Nhưng không còn đội hình nào nữa, về cơ bản là tự mình chiến đấu, nhiều nhất là hai hoặc ba người phối hợp với nhau.
Kim Phi thường nhấn mạnh lợi ích của sự đoàn kết, cuối cùng lúc này nó cũng hiện rõ.
Các nhân viên hộ tống không phải người vô dụng, tất cả đều đã nhìn thấy máu trong quá trình tiêu diệt thổ phỉ, cộng thêm việc Kim Phi động viên trước trận chiến đã có hiệu quả, không có nhân viên hộ tống nào rút lui.
Họ phối hợp với nhau vô cùng ăn ý, thành công ngăn chặn đợt tấn công đầu tiên của bộ binh Cao Nguyên.
Sau đó, các nhân viên hộ tống phát động phản kích.
Càng ngày càng nhiều bộ binh Cao Nguyên bị binh lính nữ ẩn nấp đằng sau bắn chết.
Sinh tồn là bản năng của muôn loài, khi thương vong vượt quá trăm người, mấy chục bộ binh Cao Nguyên còn sót lại cuối cùng cũng sợ hãi, quay đầu bỏ chạy.
Nhưng thứ chờ đợi bọn họ, là mũi tên của các tay nỏ.
Mười phút sau, trận chiến kết thúc.