Mục lục
Xuyên không: Quay về cổ đại, tay trái kiều thê tay phải giang sơn
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Tiên sinh yên tâm, sau khi ta bố trí cho người dân xong thì sẽ nhanh chóng trở về Xuyên Thục!” Công chúa Lộ Khiết bảo đảm.

Kim Phi gật đầu, sau đó vẫy tay.

Công chúa Lộ Khiết lập tức chui vào lòng y giống như một con mèo nhỏ.

Sau đó hai người lại thảo luận một số chuyện liên quan đến thành mới thành Du Quan, nói chuyện đến tận nửa đêm mới ngủ.

Sáng sớm ngày hôm sau, Quan Hạ Nhi đã tới rồi.

Trước tiên cô nhìn qua khóa cửa, xác nhận không bị phá hỏng lúc này mới yên tâm.

Băng Nhi nghe thấy tiếng bước chân ở trong sân, bèn đi ra khỏi nhà bếp với Sương Nhi.

Nhìn thấy Quan Hạ Nhi, hai người vội vàng hành lễ.

“Hôm qua bọn họ không đi ra ngoài chứ?” Quan Hạ Nhi hỏi.

“Không có.” Băng Nhi lắc đầu.

“Vậy thì tốt.” Quan Hạ Nhi gật đầu, lúc này mới nhìn thấy một ít cỏ khô ở trên người Băng Nhi và Sương Nhi, rồi vỗ đầu: “Xin lỗi, quên mất hai người, hôm qua hai người ngủ ở nhà bếp à?”

“Không sao đâu phu nhân, cỏ khô trong bếp vừa mềm vừa ấm, ngủ cũng rất thoải mái.” Băng Nhi cười lắc đầu.

Kim Phi ở trong phòng bị giọng nói của mấy người này đánh thức, tùy tiện khoác áo lên người rồi đi ra mở cửa: “Quan Hạ Nhi, mở cửa ra cho ông đây, ông đây muốn đi nhà xí!”

Quan Hạ Nhi vội vàng lấy chìa khóa từ trong lòng ra mở cửa.

Kim Phi vừa đi ra, y đánh vào đầu Quan Hạ Nhi một cái: “Nàng phản rồi, dám khóa ông đây lại!”

Quan Hạ Nhi rụt cổ, từ dưới cánh tay Kim Phi chui vào trong phòng, sau đó chạy thẳng vào bên trong.

Công chúa Lộ Khiết cũng đã tỉnh dậy, đang mặc quần áo thì thấy Quan Hạ Nhi đi vào, sợ đến mức vội vàng kéo chăn lên che trước người.

Nhìn thấy Quan Hạ Nhi, cô ta lúc này mới thở phào nhẹ nhõm, đỏ mặt quở trách: “Tỷ tỷ, sao tỷ lại đột nhiên chạy vào đây?”

Quan Hạ Nhi theo bản năng nhìn lên giường, đáng tiếc giường đã bị che kín, thế là hỏi: “Thế nào rồi?”

Công chúa Lộ Khiết không trả lời, chỉ đỏ mặt gật đầu.

Khi Kim Phi đi nhà xí trở về, công chúa Lộ Khiết đã mặc xong quần áo, cũng không thấy Quan Hạ Nhi đâu nữa.

Kim Phi vừa nãy ra ngoài chỉ khoác một chiếc áo khoác, sau khi vào phòng mới cầm quần áo ở trong phòng lên.

Công chúa Lộ Khiết thấy vậy, vội vàng đi tới giúp y mặc quần áo.

Kim Phi vừa thắt đai lưng, vừa nói: “Hẳn là Nhuận Nương đã làm cơm xong rồi, lát nữa quay về đó ăn cơm rồi cùng ta tới ngự thư phòng, nói với Vũ Dương chuyện nàng muốn trở về.”

Dứt lời, y nhận thấy động tác của công chúa Lộ Khiết dừng lại trong giây lát, sau đó nghe thấy cô ta nói:: “Tiên sinh, ta tạm thời không quay về nữa.”

“Không phải tối qua nàng còn rất gấp gáp trở về sao, sao đột nhiên lại thay đổi chủ ý rồi?” Kim Phi kinh ngạc hỏi.

“Ta muốn có con cùng tiên sinh trước, sau đó mới quay về…” Công chúa Lộ Khiết thấp giọng trả lời.

“Muốn có con trước sao?” Kim Phi quay người nhìn công chúa Lộ Khiết hỏi: “Hạ Nhi nói với nàng như vậy sao?”

“Không, là tự ra muốn có con.” Công chúa Lộ Khiết lắc đầu.

“Lời này mà nàng cũng tin sao?” Kim Phi liếc mắt nhìn công chúa Lộ Khiết: “Rốt cuộc Hạ Nhi đã nói gì với nàng?”

“Không nói gì cả, chỉ bảo ta đợi tiên sinh rồi cùng về ăn cơm thôi…”

“Không nói đúng không, ta quay về hỏi nàng ấy!”

Kim Phi dứt lời, đã định đi ra cửa.

Nhưng vừa xoay người thì bị công chúa Lộ Khiết ôm lấy từ đằng sau: “Tiên sinh đừng đi, đây là chuyện ta và tỷ tỷ đã thống nhất từ lâu!”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
FM
29 Tháng hai, 2024 15:44
Like
BÌNH LUẬN FACEBOOK