Mục lục
Xuyên không: Quay về cổ đại, tay trái kiều thê tay phải giang sơn
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Trống điểm tướng!”

Đây là trống điểm tướng của thủy quân, người nào nghe thấy thì phải lập tức lên boong tàu tập hợp.

Ở doanh trại thủy quân, thông thường trống điểm tướng chỉ được đánh khi có cướp biển xuất hiện.

Từ khi cướp biển ở đảo Mạo Lãng bị tiêu diệt, đã rất lâu không có cướp biển dám đến gần xưởng đóng thuyền, giờ đây trống điểm tướng lại vang lên thì nhất định đã có chuyện lớn xảy ra!

Cận vệ và Lão Trương không thèm nói chuyện nữa, xoay người chạy về phía boong tàu.

Thậm chí Lão Trương còn không cởi tạp dề.

Khi hai người chạy đến boong tàu thì Thủy Oa cũng kéo Thẩm Tú Tú chạy đến.

“Thủy Oa, Tú Tú, các ngươi phải tuân lệnh trên thuyền, ta có việc, đi trước đây!”

Cận vệ vọt đến trước mặt Thủy Oa, vội vàng dặn dò một tiếng, không đợi Thủy Oa trả lời đã lao đến bên cạnh boong tàu, bám dây thừng đi xuống ca-nô rồi chạy mất dạng.

Anh ta là cận vệ của Trịnh Trì Viễn, không phải người của con tàu này, anh ta phải nhanh chóng trở về doanh trại của mình trước khi tiếng trống điểm tướng thứ ba vang lên.

“Thủy Oa ca, chúng ta phải làm sao bây giờ?” Thẩm Tú Tú lo lắng nắm tay Thủy Oa: “Chúng ta phải đi sao?”

Kỳ thật, đây là lần đầu tiên Thủy Oa gặp phải tình huống này, nhưng Thẩm Tú Tú cũng đã gọi cậu bé là Thủy Oa ca rồi, nếu như cậu bé hoảng sợ, thế chẳng phải quá rụt rè rồi hay sao?

Nghĩ như thế, Thủy Oa cũng bình tĩnh lại, siết chặt bàn tay nhỏ nhắn của Thẩm Tú Tú, giải thích: “Hiện tại chúng ta đang ở chiến hạm số bảy thì phải cùng chiến hạm số bảy đợi ở một chỗ, không thể tủy ý rời đi... Nhưng đừng lo lắng, mọi chuyện gì đều có ta ở đây rồi!”

“Ừm!”

Thẩm Tú Tú ngoan ngoãn gật đầu càng nắm chặt tay Thủy Oa hơn, dùng đôi mắt to nhìn chằm vào thuyền trưởng đang đứng trước boong tàu, vừa lo lắng vừa tò mò.

Hiện nay thủy quân cũng đã xây dựng lại cơ cấu tổ chức giống như nhân viên hộ tống, thuyền trưởng là tiểu đoàn trưởng thủy quân, lúc này đang đứng ở đầu boong tàu.

Bên cạnh thuyền trưởng còn có một chiếc lư hương đang cháy nén nhang đặc biệt.

Loại nhang này khác với nhang đốt trong chùa, cháy rất nhanh, ở giữa có ba vạch kẻ, mỗi khi đốt một vạch thì trống điểm tướng sẽ đánh một lần.

Sau ba tiếng trống mà không đến tụ tập sẽ bị phạt nặng!

Hiện giờ mới gõ lần thứ hai, cơ bản toàn bộ binh lính thủy quân trên toàn tàu đều đã đến, những người đang huấn luyện dưới nước cũng điên cuồng bơi sang mạn tàu, rồi kéo dây thừng leo lên boong tàu.

Sau khi lên thuyền, bọn họ chưa kịp mặc quần áo nên chỉ mặc quần đùi rồi đứng vào giữa đội ngũ.

Khi tiếng trống điểm tướng vang lên lần thứ ba, tất cả binh lính trên thuyền đều đổ xô lên boong tàu.

Mọi người đều nhìn đội trưởng với vẻ mặt nghiêm túc.

Khi tiếng trống dừng lại, thuyền trưởng hét lớn: “Các huynh đệ, ta vừa nhận được tin, huynh đệ tuần tra của chúng ta đã phát hiện một nhóm cướp biển cách đó năm mươi dặm ở phía Bắc, Trịnh tướng quân đá phái phi thuyền và ca-nô truy lùng, đồng thời ra lệnh cho số hiệu Kim Xuyên chúng ta làm điểm tiếp tế ca-nô!

Khi nghe điều này, binh lính thủy quân quay đầu lại và nhìn về phía bắc.

Trước đó họ từng thấy hai chiếc phi thuyền cất cánh từ phía bắc, cũng nhìn thấy một số ca-nô trên biển hướng về phía bắc nhưng họ không hề chú ý vì cảm thấy đó là cuộc diễn tập thông thường.

Hiện tại mới biết thì ra là đi đuổi theo cướp biển.

Tốc độ của phi thuyền và ca-nô đều rất nhanh nhưng vấn đề lớn nhất là chúng không đủ sức bền nên phải bố trí các tàu khác để tiếp tế.

Chiến hạm nơi Thủy Oa đang ở là một trong hai chiếc thuyền lầu được Kim Phi giao cho thủy quân, có tên là số hiệu Kim Xuyên và chiếc còn lại được mệnh danh là số hiệu Quảng Nguyên.

Lúc trước, khi lần đầu Đường Tiểu Bắc nghe thấy cái tên này còn cười đùa, trêu ghẹo, rằng về sau thủy quân đóng thêm thuyền lầu liệu có phải sẽ gọi là số hiệu Tây Hà hay gọi là số hiệu Kim Phi luôn không?

Nhiệm vụ chính của số hiệu Kim Xuyên là tuần tra giữa đảo Mạo Lãng và bến tàu, vì có động cơ điện nên nó cũng gánh vác những nhiệm vụ cấp tốc.

Nếu có tình huống khẩn cấp xảy ra, số hiệu Kim Xuyên phải hành động nhanh chóng và lao ra chiến trường càng sớm càng tốt để tiếp viện cho ca-nô và phi thuyền.

Vì thế, một lượng lớn đạn dược và dầu hỏa luôn được dự trữ trên số hiệu Kim Xuyên.

Phần lớn binh lính thủy quân đều đến từ bờ biển Đông Hải, những năm gần đây nạn cướp biển hoành hành, hầu như tất cả binh lính thủy quân đều có mối thù đẫm máu với bọn cướp biển.

Thuyền trưởng vừa dứt lời, trên boong đều vang lên tiếng hò hét chết chóc!

"Giết! Giết! Giết!"

"Tốt lắm!"

Thuyền trưởng hài lòng gật đầu, lớn tiếng hô: "Mọi người vào vị trí, lập tức xuất phát!"

"Giải tán!"

Thuyền phó vỗ tay, binh lính thủy quân lập tức giải tán, xông về vị trí của mình.

Một lúc sau, số hiệu Kim Xuyên phun ra làn khói đen dày đặc rồi tăng tốc tối đa.

Mọi người đều bận rộn, ngay cả đầu bếp như Lão Trương cũng chạy đến phòng đun nước phụ giúp, chỉ có Thủy Oa và Thẩm Tú Tú ngơ ngác đứng trên boong tàu.

Trong hai người bọn họ, một người vừa mới đến số hiệu Kim Xuyên, người còn lại mới đến mấy ngày, thậm chí bọn họ còn không có đội trưởng phụ trách thì càng không biết phải làm gì.

Thủy Oa gãi đầu, đang định tìm việc gì đó làm, lại phát hiện Thẩm Tú Tú buông tay cậu bé, chạy về phía thuyền trưởng đang đứng ở rìa boong tàu.

Thủy Oa kéo một cái nhưng không kéo được chỉ đành phải đi theo.

Vừa rồi Thẩm Tú Tú vốn còn rụt rè, lúc này đã lao thẳng đến chỗ thuyền trưởng, đầy mong đợi hỏi: “Thuyền trưởng, ngài đã tìm ra tên cướp biển giết cha ta rồi sao?”

Khi cận vệ đưa Thẩm Tú Tú lên tàu đã giải thích cụ thể chuyện của Thẩm Tú Tú cho thuyền trưởng, hơn nữa thuyền trưởng đã giao xong nhiệm vụ xuống dưới, lúc này có chút nhàn rỗi nên cũng giải thích: “Tú Tú cô nương, ta chỉ nhận được thông báo phát hiện thấy cướp biển để chúng ta đi bắt giữ, về chuyện liệu có cùng một đám người đã hại cha cô hay không thì ta cũng không rõ.”

"Vậy chúng ta có thể bắt được bọn chúng sao?" Thẩm Tú Tú hỏi.

"Nhất định!" Thuyền trưởng gật đầu không chút do dự.

Giờ đây, rong biển của đảo Mạo Lãng là chuyện quan trọng nhất đối với Kim Phi và Trịnh Trì Viễn, nhóm cướp biển này đã giết chết gia đình của Thẩm Tú Tú cũng có nghĩa là chúng đang đe dọa đến tuyến đường vận chuyển giữa đảo Mạo Lãng và bến tàu. Trịnh Trì Viễn ra lệnh tử hình, nhất định phải quét sạch tai họa ngầm.

Cũng chính vì lý do này mà sau khi đội cứu hộ tìm thấy Thẩm Tú Tú cũng không từ bỏ tra soát.

Chỉ là mục tiêu truy lùng của họ lần này đổi thành là cướp biển.

Những tên cướp biển ức hiếp gia đình Thẩm Tú Tú không biết rằng rong biển có thể ăn được, hoặc có thể bọn chúng biết, nhưng rong biển trên thuyền đều là rong biển tươi, bọn chúng không có thời gian để phơi khô nên khi rời khỏi thuyền nhà họ Thẩm, bọn chúng sẽ không thể mang theo rong biển, chỉ có thể mang theo những dụng cụ và nhu yếu phẩm hàng ngày, bao gồm cả quần áo trên người gia đình nhà họ Thẩm.

Những thứ này không đáng bao nhiêu tiền, những tên cướp biển chạy khắp Đại Khang sẽ không hài lòng với thu hoạch nhỏ này. Vì thế, Kim Phi và Trịnh Trì Viễn suy đoán rằng sau khi gây án bọn cướp biển sẽ không nhanh chóng rời khỏi vùng biển Đại Khang như thế, chắc chắn sẽ tiếp tục phạm tội.

Quả nhiên, đội cứu hộ đã tìm thấy dấu vết của một nhóm cướp biển cách hiện trường vụ án ngày hôm nay không xa.

Nhóm cướp biển này có hơn chục chiếc thuyền, mà đội cứu hộ chỉ có duy nhất một chiếc phi thuyền, để ngăn chặn bọn cướp biển chạy mất, chiếc phi thuyền không tấn công ngay mà trở về báo tin điều động nhân sự.

Vì thế mới có hành động lần này.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
FM
29 Tháng hai, 2024 15:44
Like
BÌNH LUẬN FACEBOOK