Sáng hôm sau, Quan Hạ Nhi dậy sớm giúp Kim Phi mặc quần áo.
"Tướng công, chàng không cho ta theo thì dẫn Nhuận Nương theo đi, cô ấy có thể giúp chàng nấu ăn, giặt giũ và mấy việc vặt khác”.
"Nói vớ vẩn gì đấy, đại doanh của quân đội sao có thể dắt theo người thân là nữ chứ?"
"Trước kia không có, nhưng bây giờ trong quân đội không phải có rất nhiều binh lính nữ ư, sao còn để ý nhiều thế làm gì?"
Quan Hạ Nhi nói: "Tiểu Bắc và ta không có ở đó, trời lại ngày càng lạnh, bên cạnh chàng lại chẳng có ai ủ ấm giường”.
"Binh lính nữ khác với người thân là nữ. Khi thực chiến, binh lính nữ cũng giống như binh lính nam, sẽ phải ra trận giết giặc”.
Kim Phi đứng dậy xoa tóc Quan Hạ Nhi: "Đừng lo,ta đã lớn như vậy rồi, nhất định sẽ có thể tự chăm sóc bản thân”.
Sau khi hôn lên trán Quan Hạ Nhi, y xoay người mở cửa phòng.
Nhuận Nương, Tiểu Nga, Đường Đông Đông đều đang đợi trong sân.
Bầu không khí có phần ngột ngạt, ngay cả Tiểu Nga vốn luôn sôi nổi, cũng cúi đầu im lặng.
"Các người bị sao vậy, ta chỉ đánh giặc mà thôi, cũng không phải đi chịu chết, các người cứ ủ rũ cúi đầu để làm gì?"
Kim Phi cười đùa giỡn: "Nghe nói thịt bò Thổ Phiên ngon lắm, nếu bắt được mấy con thì ta sẽ mang về cho các ngươi nếm thử”.
"Anh rể, ta không muốn ăn thịt bò Thổ Phiên, chỉ cần huynh bình an quay về là được”.
Tiểu Nga kéo tay áo Kim Phi, bĩu môi nói.
"Còn biết quan tâm ta đấy à, coi như không nuôi phải kẻ vô ơn”.
Kim Phi cười, quẹt mũi Tiểu Nga: "Ta không có ở nhà, muội nhớ phải nghe lời tỷ tỷ đấy, đừng trốn học chạy đi chơi nữa, biết chưa?"
"Dạ biết rồi”. Tiểu Nga ngoan ngoãn gật đầu.
"Phi ca, ta có làm cho huynh một ít thịt khô, hấp chín rồi, trên đường đi nếu đói thì có thể ăn một ít làm đồ ăn nhẹ”.
Nhuận Nương lấy một cái túi từ trên bàn trước cửa phòng bếp đưa cho Kim Phi.
Túi đựng những miếng thịt, từng miếng đều bóng loáng dầu và được cắt thành dạng hạt lựu theo thớ.
"Cảm ơn”. Kim Phi mỉm cười nhận lấy chiếc túi, cầm trong tay.
“Phi ca, chiến trường rất nguy hiểm, huynh là người đọc sách, chuyện đánh giặc cứ giao cho Lương ca, đừng xông về phía trước”.
Đường Đông Đông cũng đỏ mắt dặn dò.
"Đừng lo lắng, ta còn chưa sống đủ mà”.
Kim Phi cười nói: "Đông Đông, Hạ Nhi quá hiền lành, khi ta và Tiểu Bắc đi vắng thì nhà cửa sẽ giao cho cô, cô nhớ chú ý hơn giúp ta nhé”.
"Đừng lo, ta biết rồi”.
"Được rồi, ta đi đây”.
Kim Phi nghe thấy tiếng vó ngựa ở cửa, phất tay đi ra khỏi sân.
Bên ngoài sân, Đại Lưu và đội cận vệ vừa tới.
Kim Phi quay đầu lại vẫy tay với Quan Hạ Nhi rồi xoay người lên ngựa.
Ở đại doanh sau núi, một nghìn người hộ tống cũng đã chuẩn bị đầy đủ.
Để xúc tiến hành trình, lần này họ không thuê nhân công mà tất cả vật dụng đều do chính những người hộ tống mang theo.
Đám người Cửu công chúa Khánh Mộ Lam cũng sớm đã tới nơi.
Thấy Kim Phi tới, Cửu công chúa bước lên chào hỏi, sau đó hỏi: "Tiên sinh, ngài có chắc muốn đi đường thủy trước không ạ?"
Trước kia khi đến Thành An, họ đã đi theo đường cổ kim ngưu.
Đường này bắt đầu từ Thành An ở phía nam, đi qua Quảng Hán, Đức Dương, đi ra khỏi Quảng Nguyên để vào Tần Lĩnh.
Đi qua Tần Lĩnh, cách đó tám trăm dặm chính là Tần Xuyên.
Đường cổ kim ngưu là tuyến đường cổ quan trọng để liên lạc với Thiểm Xuyên trong thời cổ đại.
Lần trước Cửu công chúa đến Thành An, lần này trở về làng Tây Hà cũng đi đường cổ kim ngưu.
"Đường bộ rất khó đi, quân đội còn mang theo nhu yếu phẩm, nếu đi từ đường cổ kim ngưu, cho dù tăng tốc độ hành quân với điều kiện lý tưởng thì cũng phải mất hơn hai mươi ngày mới đến được Tây Xuyên, một nửa thời gian này phải tốn cho việc đi đường núi”.