Vu Triết nói: "Nghe nói điện hạ rất tin tưởng tiên sinh, tiên sinh hãy giúp ta thuyết phục điện hạ đi. Chỉ cần cô ấy chịu tha cho Đan Châu một mạng, áp lực trong triều cũng sẽ ít hơn nhiều, Đại Khang ít nhất sẽ có thể có được mười năm thái bình, đối với tất cả mọi người đều tốt, tại sao cứ phải gây chiến với nhau làm gì?"
"Không hổ là người từng làm thái phó, quả nhiên là biết cách nói chuyện, đen cũng có thể nói thành trắng được!"
Kim Phi cười khẩy nói: "Nếu không phải là các ông đánh đến biên giới, thì sao lại có cuộc chiến này chứ?”
"Đan Châu tàn sát người của ta, có ý định giết hại Đại Khang ta, bổn cung phải giết chết gã!" Cửu công chúa nói: "Vu thái phó, mời trở về đi!"
"Mười nghìn ngựa chiến, thế nào?" Vu Triết vẫn không chịu bỏ cuộc.
Kết quả Cửu công chúa không trả lời ông ta.
"Hai mươi nghìn con ngựa, đều là ngựa tốt thượng đẳng, điện hạ có thể thành lập bốn đội kỵ binh rồi!" Vu Triết nói.
"Ném ra ngoài!"
Cửu công chúa lạnh lùng hét lên.
Cô ấy động lòng rồi.
Khi Vu Triết nói đến mười nghìn con ngựa chiến, cô ấy đã động lòng.
Cô ấy sợ nếu Vu Triết tiếp tục nói, cô ấy sẽ không nhẫn nhịn được mà đồng ý mất.
Thấm Nhi không nói nhiều lời, đưa tay nắm lấy cổ áo của Vu Triết.
"Điện hạ không cần tiễn, ta tự biết đi!"
Vu Triết xua tay, quay người rời đi.
Khi Vu Triết đi ngang qua Kim Phi, ông ta đột nhiên cúi xuống cúi người xuống và thì thầm vào tai Kim Phi: "Kim Phi, vận mệnh của Đại Khang đã tận, Trần Văn Nhi không thể cứu vãn được đâu!"
Giữa lông mày và mắt của ngươi có tướng Thiên Nhân, đỉnh đầu có mây tím lượn lờ, so với Hoàng đế chó má Trần Cát kia thì đất nước này được định sẵn là của ngươi.
Nếu như ngươi thực sự thương hại cho bách tính thì nên tranh thủ tạo phản sớm đi!”
Vu Triết nói rất nhanh, âm giọng rất thấp nhưng Kim Phi vẫn nghe rất rõ ràng.
Nói xong, ông ta xoay người rời đi, để lại một mình Kim Phi ngơ ngác.
Y ăn dưa đến mức ăn cả vỏ rồi sao, dù thế nào cũng không ngờ rằng quả dưa lớn nhất lại đập lên đầu mình.
Nếu như là trước kia, y nhất định sẽ cười nhạo lời nói của Vu Triết, tướng Thiên Nhân, mây tím gì chứ gì chứ, lừa quỷ sao?
Thầy tướng số cũng không dùng đến chiêu này lừa người nữa.
Nhưng bây giờ Kim Phi không dám chắc như vậy.
Chuyện như xuyên không mà y cũng đã làm được rồi, còn có gì không thể được nữa chứ?
Hơn nữa y thực sự đã từng có ý niệm tạo phản, chỉ là y cảm thấy mình không có tư cách thống trị thiên hạ, vả lại làm hoàng đế quá mệt mỏi, nên y đè nén suy nghĩ này xuống thôi.
Đương nhiên, cũng có khả năng Vu Triết là một cao thủ tâm lý, giỏi đoán lòng người, thông qua biểu hiện thường ngày của Kim Phi, có thể suy ra tính cách của y, cộng thêm kỹ năng chế tạo mà Kim Phi thể hiện ra nên cố ý xúi giục.
Vu Triết bị tịch thu tài sản, chắc chắn rất hận Đại Khang, hận Trần Cát.
Nếu xúi giục thành công, Kim Phi sẽ tạo phản, với quy mô hiện tại của tiêu cục Trấn Viễn và khả năng kiếm tiền của thương hội Kim Xuyên, cho dù không thể lật đổ Đại Khang, cũng đủ để khiến Trần Cát đau đầu.
Nếu thất bại, y cũng không tổn thất gì.
Khi Kim Phi đang suy nghĩ thì thấy Khánh Mộ Lam đi tới tò mò hỏi: "Tiên sinh, ông ta nói gì với tiên sinh vậy?"
Vừa rồi Vu Triết nói, câu nào cũng đều là khuyên Kim Phi tạo phản, chưa kể Kim Phi tạm thời không có ý tạo phản, cho dù có, chắc chắn cũng không thể nói với người ngoài được.
Vì thế y thản nhiên nói: "Ông ta nói muốn ta giúp đỡ thuyết phục điện hạ, nếu như thành công, ông ta đồng ý tặng ta một ngàn con ngựa chiến làm quà tạ lễ, còn nói là trên đỉnh đầu ta có sắc đen chó chết gì đó, bảo ta cẩn thận với những rắc rối gần đây”.
"Lúc còn nhỏ ta còn tưởng rằng lão già này đoan chính, không ngờ ông ta cũng không thành thật”. Khánh Mộ Lam phàn nàn nói: "Đã đến lúc này rồi, vẫn còn đùa bỡn nói mò”.
"Ông ta đùa bỡn thì đùa bỡn, ta cũng đâu có chọc tức ông ta, chửi ta làm gì chứ?"
Kim Phi giả vờ tức giận, đi về phía Đại Lưu nói: "Đi bắt lão già đó về đây, ta muốn hỏi ông ta làm thế nào nhìn ra được sắc đen trên đầu ta!"
Nói xong y ngẩng đầu lên nhìn đỉnh đầu mình: "Các ngươi nhìn thấy sắc đen trên đầu ta không?"
"Sắc đen thì không thấy, sắc xanh…"
Khánh Mộ Lam từng nghe Kim Phi kể câu chuyện bị cắm sừng, đang chuẩn bị trêu chọc y, thì lại nhìn thấy Kim Phi cầm tách trà lên.
Cô ấy bị dọa sợ đến mức vội vàng đổi lời nói: "Sắc xanh đương nhiên là cũng không có rồi, chỉ có sắc hồng, chứng tỏ tiên sinh ngày rất có vận đào hoa, sau khi về nhất định sẽ làm tân lang mỗi đêm, ba năm hai đứa, được chưa!"
"Đại cô nương, nói chuyện cũng không biết xấu hổ nhỉ!"