Mục lục
Xuyên không: Quay về cổ đại, tay trái kiều thê tay phải giang sơn
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Nhưng Kim Phi giống như đi dạo, chắp tay sau lưng, bước đi thong thả.

"Chẳng trách ngài ấy còn trẻ mà đã đạt được những thành tựu như vậy!"

Trịnh Trì Viễn nhìn bóng lưng Kim Phi, thở dài.

Quan văn hay xem thường quan võ, quan võ cũng hay xem thường quan văn.

Khi trước nghe nói Kim Phi chưa đến hai mươi tuổi đã được phong tước do công trạng khi ra chiến trường, trong lòng Trịnh Trì Viễn thật ra không phục lắm.

Cho rằng Kim Phi chỉ là bù nhìn được nhà họ Khánh nâng đỡ.

Dù sao Khánh Hoài cũng đã là Hầu gia, không thể thăng tiến hơn được nữa.

Thay vì dâng công trạng quân sự cho người khác, tốt hơn là là nên nâng đỡ một bù nhìn để đứng ra nhận công trạng.

Trên thực tế, không có gì lạ khi Trịnh Trì Viễn nghĩ như vậy, hai trận chiến mà Kim Phi tham gia đều dính dáng tới họ họ Khánh.

Cho nên, trước kia Trịnh Trì Viễn ngoài mặt rất nhiệt tình, nhưng trong lòng vẫn khinh thường Kim Phi, vì vậy khi mở miệng đã thẳng thắn đòi một ngàn nỏ và máy bắn đá hạng nặng.

Nhưng sau khi theo chân Kim Phi bao vây trấn áp bọn thủy tặc và chứng kiến toàn bộ quá trình, Trịnh Trì Viễn hoàn toàn đã bị thuyết phục.

Trận chiến này, từ đầu tới cuối đều nằm trong lòng bàn tay của Kim Phi.

Y nói y có thể cứu con tin khỏi tay bọn thủy tặc, y làm được thật.

Y nói mấy trăm nhân viên hộ tống có thể đánh bại thủy tặc, và đúng là đánh bại thật.

Tới tận bây giờ, Trình Trì Viễn vẫn không hiểu, làm thế nào mà Kim Phi có thể đưa người ra sau núi.

Anh ta cũng không hiểu những quả cầu lửa trên trời đến từ đâu.

Có lẽ cũng chính vì không hiểu được, nên mới cảm thấy Kim Phi ngày càng bí ẩn, đáng sợ.

“Sau này, dù có chuyện gì cũng không được đối địch với y!”

Trình Trì Viễn tự nhắc nhở bản thân trong lòng.

Kim Phi quá ung dung, cũng quá bình tĩnh.

Cứ như y tới đảo Giải Kiềm này không phải để đi đánh giặc mà là đi du lịch vậy.

Khí chất này, khiến cho Trịnh Trì Viễn tự thẹn không bằng.

Nhưng anh ta nào biết, lúc Kim Phi vừa mới xuyên không đến đây, y chỉ giết một tên lưu manh thôi mà đã hoảng tới mức suýt nôn ra rồi.

Chẳng qua là ngay sau đó phải trải qua trận chiến ở Thanh Thủy Cốc và dốc Đại Mãng, thần kinh của Kim Phi mới luyện ra được như này.

Đối với Trịnh Trì Viễn mà nói, hơn một nghìn tên thủy tặc là cả một quân đoàn lớn.

Nhưng với Kim Phi đã từng đối diện với hơn mười nghìn kỵ binh hiếu chiến, một đám thủy tặc ô hợp không đáng để nhắc tới.

Đấy là do nhân viên hộ tống không giỏi thủy chiến. Chứ nếu đó là thổ phỉ thì cần y đích thân ra trận à?

Chỉ cần nhiều nhất là một trăm nhân viên hộ tống áo giáp đen, phối hợp với một trăm binh lính nữ là đã đủ để san bằng hang ổ của chúng rồi.

Kim Phi chắp tay sau lưng, chậm rãi đi qua doanh trại đang cháy của đám thổ phi ra phía sau núi.

“Tiên sinh, ngài tới đây làm gì vậy?”

Hầu Tử thấy Kim Phi tới thì vội vàng dẫn người xuống núi đón.

“Ngươi vất vả rồi!”

Kim Phi vỗ vai anh ta một cái.

Thủy tặc phía sau núi đã bỏ chạy từ lâu. Nhưng thi thể vẫn đang chất đầy nơi đường núi, như đang thầm lặng kể lại trận chiến khốc liệt vừa rồi.

“Vất vả gì đâu. Đám ô hợp này thì đánh vài cái lã đã bị dọa chạy rồi.”

Hầu Tử ngoài miệng khiêm tốn, nhưng lông mày lại nhướn cao lên, trên mặt cũng tràn đầy vẻ kiêu hãnh.

“Các huynh đệ bị bắt đã cứu được chưa?”

Sắc mặt Hầu Tử tối sầm xuống, thấp giọng đáp: “Cứu được, nhưng mà...các huynh đệ còn sống chỉ được gần một nửa, những người khác đều đã bị bọn thủy tặc tra tấn đến chết. Một nửa còn sống kia thật ra cũng không biết được mấy người...”


Kim Phi nghe thấy vậy vội đi về phía đỉnh núi.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
FM
29 Tháng hai, 2024 15:44
Like
BÌNH LUẬN FACEBOOK