Theo hiệp ước, Myda và Atcap sẽ ở lại Xuyên Thục học tập.
Nhưng mọi người đều biết, Myda sẽ gả cho Kim Phi để đạt mục đích hòa thân, còn Atcap, chính là con tin mà bộ lạc Hắc Hô đưa tới.
“Ta sẽ bỏ qua,” Kim Phi gật đầu: “Đúng rồi, nói tới cái này, ta cũng có chuyện muốn phiền Nathan huynh đệ.”
“Mời tiên sinh nói!”
“Lần này ta sẽ phái một nhóm thợ thủ công đi cùng, bọn họ mới tới Cao Nguyên, có thể sẽ không thoải mái lắm, còn mong Nathan huynh đệ chăm sóc họ, nếu có người thật sự không chịu được, thì mau chóng đưa họ về, ta không mong có người chết ở Cao Nguyên, hiểu chưa?” Kim Phi nói.
Cung nỏ hạng nặng và xe bắn đá đều cực kì cồng kềnh, đưa từ Xuyên Thục tới Cao Nguyên quá lãng phí, nên Kim Phi định phái một người thợ thủ công đi tới bộ lạc Hắc Hổ, gia công mấy bộ kiện chính có hàm lượng kĩ thuật thấp, còn bộ kiện nòng cốt, đưa từ Xuyên Thục sang.
“Tiên sinh yên tâm đi, ta bảo đảm sẽ chăm sóc các thợ thủ công thật tốt!” Nathan vỗ ngực bảo đảm.
“Tốt,” Kim Phi gật đầu, tiễn Nathan rời đi.
Thấy Nathan ra khỏi sân, Kim Phi mới quay người về ngự thư phòng.
“Thiết đại nhân, ông nhớ mang theo cái này!”
Kim Phi đưa hiệp ước cho Thiết Thế Hâm.
Viện Khu Mật có phòng hồ sơ riêng biệt, dùng để lưu giữ những tài liệu quan trọng.
Mỗi bản tấu Cửu công chúa từng phê duyệt, cuối cùng đều sẽ được đưa tới đây.
Bản hiệp ước này đã biết Cao Nguyên từ một quốc gia thành một châu, tuyệt đối sẽ để lại một nét bút rất quan trọng trong lịch sử, chắc chắn phải được đưa vào kho hồ sơ rồi.
“Vâng!”
Hai tay Thiết Thế Hâm nhận hiệp ước, cảm khái nói: “Ta cho là lần này ít nhất Nathan cũng phải đàm phán cả tháng, ai ngờ lại kết thúc nhanh như vậy!”
“Bây giờ họ đã tới đường cùng, không có chỗ trống mà đàm phán nữa, tất nhiên là nhanh rồi.”
Cửu công chúa nói: “Nếu bọn họ còn có một cách, thì ít nhất Nathan còn dây dưa với chúng ta thêm tháng nữa.”
“Lời bệ hạ nói có lí,” Thiết Thế Hâm nhìn hiệp ước: “Kí hiệp ước trong loại tình huống này, nếu bọn họ chống đỡ được đoạn thời gian này, gắng qua được, muốn nuốt lời thì làm sao?
“Nuốt lời thì diệt bọn họ!”
Cửu công chúa không do dự nói.
“Yên tâm đi, chỉ cần Nathan không ngu, bọn họ sẽ không nuốt lời đâu!”
Kim Phi nói theo: “Nếu nuốt lời thật, thực ra chúng ta cũng không bị tổn hại quá lớn.”
Theo quy định của hiệp ước, bên Xuyên Thục chỉ cần ủng hộ cho bộ lạc Hắc Hổ ít khinh khí cầu và cung nỏ hạng nặng là được, cái khác thì không cần.
Hơn nữa những thứ này cũng chẳng đưa không, cần bộ lạc Hắc Hổ bỏ tiền ra mua.
Khinh khí cầu và cung nỏ hạng nặng, máy bắn đắn, từng là vũ khí át chủ bài tiêu cục Trấn Viễn, nhưng khi phi thuyền lựu đạn súng kíp xuất hiện, ý nghĩa chiến lược của khinh khí cầu cung nỏ hạng nặng, máy bắn đá đều giảm mạnh, từ từ bị đào thải, bán cho bộ lạc Hắc Hổ cũng vừa lúc.
Sở dĩ Kim Phi ủng hộ bộ lạc Hắc Hổ, là không muốn thấy bộ lạc Thương Ưng tiếp tục tàn sát bừa bãi trên Cao Nguyên, Cửu công chúa thì bắt chước theo kế hoãn binh.
Trước đây bộ lạc Hắc Hổ bị bộ lạc Thương Ưng đè đánh, không phải người của bộ lạc Hắc Hổ ít hay không thể đánh, mà là bộ lạc Thương Ưng dùng khinh khí cầu và quân Dã Lang.
Bây giờ quân Dã Lang đã bị diệt ở đập Đô Giang, Kim Phi lại ủng hộ khinh khí cầu và cung nỏ hạng nặng tiên tiến hơn bộ lạc Thương Ưng, thực lực của bộ lạc Hắc Hổ chắc chắn sẽ tăng lên nhiều.
Ưu thế không trung lúc trước của bộ lạc Thương Ưng sẽ không còn gì, thay vào đó bộ lạc Hắc Hổ sẽ có ưu thế không trung.
Có điều yếu trâu còn hơn khỏe bò, suy cho cùng thì bộ lạc Thương Ưng cũng là bộ lạc đứng đầu hiện giờ, cho dù không có ưu thế không trung, cũng sẽ không bị bộ lạc Hắc Hổ đè bẹp, hai bên mà không có thời gian mấy năm, thì đoán là rất khó phân thắng bại hoàn toàn.
Đây cũng là kết quả mà Cửu công chúa muốn thấy.