Mục lục
Xuyên không: Quay về cổ đại, tay trái kiều thê tay phải giang sơn
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Tiên sinh, có thể ra tay được chưa?”

Khánh Mộ Lam thấy Kim Phi không trả lời, hỏi lại.

Cửu công chúa cũng quay đầu nhìn Kim Phi.

“Vẫn chưa được”. Kim Phi lắc đầu: “Đại Tráng vẫn chưa quay lại, đội Chung Minh cũng chưa truyền tin tức về. Bây giờ tùy tiện ra tay, gần như là không có cơ hội thắng”.

“Chẳng lẽ chúng ta cứ trơ mắt nhìn người Cao Nguyên đẩy bách tính vào chỗ chết sao?”

Khánh Mộ Lam nói: “Sau trận chiến trong triều nhất định sẽ có người công kích ca ca của ta và Vũ Dương. Đây không phải là đang cho bọn họ lý do sao?”

“Vậy cô nói xem phải làm sao?” Kim Phi lạnh lùng hỏi: “Hay là cô dẫn theo đội cận vệ, đi liều mạng với người Cao Nguyên đi?”

Biết người Cao Nguyên đang đẩy người dân Đại Khang ra làm lá chắn, trong lòng Kim Phi cũng rất khó chịu.

Đây không phải là phát minh của Đan Châu. Khi Kim Phi ở Đông Bắc giao chiến với người Đảng Hạng cũng đã từng gặp phải tình huống này.

Bây giờ y đã có thể chịu đựng được rồi.

Hơn nữa Đại Tráng còn chưa trở lại vị trí, y cũng không thể làm gì khác, chỉ đành trơ mắt ra nhìn.

“Ta…”

Khánh Mộ Lam nghẹn họng, không nói lên lời.

“Tỷ tỷ, tiên sinh nói đúng đấy. Đánh trận cần phải bình tĩnh, phải kìm nén được cảm xúc”.

Cửu công chúa bước tới nắm lấy tay Khánh Mộ Lam, bất lực nói: “Đợi thêm một chút nữa đi!”

Ở doanh trại kỵ binh Cao Nguyên. Chu Du Đạt giống hệt như cái xác không hồn, mệt mỏi nằm trên mặt đất.

Hôm nay công thành, hắn khá là may mắn nên mới không bị cung nỏ hạng nặng bắn chết, cũng không bị xe bắn đá đập chết.

Nhưng mẹ và hai tiểu thiếp của hắn đã bị đập chết rồi.

Tiểu thiếp còn lại cũng bị tách ra. Bây giờ còn chưa về, có lẽ cũng đã chết rồi.

Hiện giờ bên cạnh hắn chỉ còn lại một người thê tử kết tóc.

Sau trận chiến, bọn họ và những người còn sống khác cùng bị người Cao Nguyên áp giải về.

Có lẽ do lo lắng dồn ép quá mức sẽ dẫn đến nổi loạn, nên người Cao Nguyên đồng ý với những người còn sống rằng ba ngày tiếp theo sẽ để những người khác đi chiến đấu thay, bọn họ có thể được nghỉ ngơi ba ngày.

Ba ngày này, người Cao Nguyên cũng sẽ không tới hành hạ bọn họ nữa.

Đêm đó, còn cho mỗi người một miếng lương khô.

“Tướng công, chàng ăn đi…”

Thê tử dâng miếng lương khô ở bên cạnh Chu Du Đạt, khóc nói: “Cho dù chàng không nghĩ cho bản thân mình thì cũng phải nghĩ cho mẹ chứ”.

Chu Du Đạt nghe thấy thê tử nói vậy, trái tim gần như tê liệt của hắn khẽ xao động.

Mẹ hắn bị một viên đá bay tới đập trúng, nhưng không chết ngay mà ôm lấy hắn, dặn dò xong xuôi hậu sự rồi mới tắt thở.

Thật ra cũng không có gì phải dặn dò cả. Chỉ là cầu xin Chu Du Đạt nhất định phải tiếp tục sống, không được làm đứt hương hỏa của nhà họ Chu mà thôi.

Cũng chính là nhờ điều này mà Chu Du Đạt mới sống được đến bây giờ.

Hắn lấy lương khô từ trong tay của thê tử, cắn thật mạnh một miếng.

“Ta đi lấy cho tướng công chút nước”.

Thê tử thấy Chu Du Đạt đã bắt đầu ăn rồi, bèn vui vẻ quay người rời đi.

Bọn họ không có bất kỳ dụng cụ nào, uống nước chỉ dùng tay vốc lấy mà uống.

Chu Du Đạt từ nhỏ đã ăn sung mặc sướng nên bình thường hoàn toàn nuốt không nổi loại lương khô này.

Nhưng bây giờ, chỉ mấy miếng hắn đã ăn hết miếng lương khô này rồi.

Hắn phải tiếp tục sống.

Không vì bản thân mà còn là vì dòng dõi của gia tộc, vì mẹ, vì người thê tử không xa không rời nên hắn phải tiếp tục sống.

“Chu tiên sinh, ngài đã ăn no chưa?”


Một người đàn ông ngồi xuống bên cạnh Chu Du Đạt, đưa một miếng lương khô qua: “Nếu chưa no thì ở đây ta vẫn còn một miếng”.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
FM
29 Tháng hai, 2024 15:44
Like
BÌNH LUẬN FACEBOOK