Mục lục
Xuyên không: Quay về cổ đại, tay trái kiều thê tay phải giang sơn
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Nói đến muội muội, Lý Địch không khỏi lộ ra nụ cười ấm áp trên môi.

"Vậy là tốt rồi," Kim Phi cũng mừng cho Lý Địch, sau đó khoát tay nói: "Được rồi, ngươi có thể trở về.”

“Vì sao?”

Lý Địch vừa nghe Kim Phi để cậu bé trở về thì sốt ruột.

Lúc ban đầu, cậu bé đến làng Tây Hà là vì lòng cảm kích nhân viên hộ tống, cậu bé muốn làm gì đó cho họ để cảm ơn họ đã giúp cậu bé và muội muội thoát khỏi hố lửa.

Sau khi tới làng Tây Hà, cậu bé lại càng ngày càng thích nơi này.

Ở làng Tây Hà, không ai kỳ thị bọn họ, mọi người ai cũng bận bịu nhưng hiền lành, cậu bé và muội muội không bao giờ phải sống trong sợ hãi nữa, càng không bao giờ phải lo lắng nhỡ có nói sai một câu hoặc là chủ nhân không vui thì sẽ đánh chết bọn họ.

Dù quãng thời gian ở xưởng in ấn vô cùng bận rộn, nhưng Lý Địch lại cảm thấy thật đầy đủ, cậu bé ngày càng cố gắng làm việc.

Sau đó, Trần Văn Viễn phát hiện ra cậu bé, anh ta thấy cậu bé chăm chỉ làm việc, hơn nữa cũng cậu bé cũng thông minh, thì để cậu bé đến bên mình làm việc luôn.

Sau khi Quan Hạ Nhi nghe được chuyện của Lý Đậu Đậu, cô bảo Tiểu Nga chủ động tìm Lý Đậu Đậu chơi cùng.

Lý Đậu Đậu còn nhỏ, hơn nữa nguyên nhân kiến cô bé bị tự kỷ là do bóng ma tâm lý khi ở Đảng Hạng, có bạn cùng lứa tuổi chơi chung thì dần dần cô bé cũng trở nên vui vẻ yêu đời hơn.

Lý Địch vốn đã rất cảm kích tiêu cục Trấn Viễn, sau chuyện này, cậu bé càng thêm trung thành với làng Tây Hà.

Có một lần Trần Văn Viễn và Triệu Nhạc tán gẫu, có nhắc đến lý do vì sao Kim Phi bồi dưỡng ký giả, Lý Địch đang làm việc cạnh đó nghe được, cậu bé không hề do dự báo danh.

Người thật sự trải qua bóng tối, mới biết được ánh sáng đáng quý dường nào.

Đúng là bởi vì cậu bé đã từng trải qua cuộc sống đau khổ nơi Đảng Hạng, Lý Địch mới càng thêm quý trọng cuộc sống hiện giờ, cũng từ tận đáy lòng hy vọng có thể kéo dài mãi mãi khoảng thời gian này.

Cho nên Lý Địch muốn làm ký giả, cậu bé muốn cho càng nhiều người biết cuộc sống tốt đẹp này không phải thứ dễ dàng mà có được, cậu bé còn muốn giúp Kim Phi tìm ra bọn sâu mọt.

Tuy Lý Địch không lớn, nhưng cậu bé đã trải qua rất nhiều chuyện, hơn nữa cậu bé còn biết chữ, thế nên cậu bé thông qua kiểm tra của Trần Văn Viễn và Triệu Nhạc rất nhanh, cậu bé trở thành một trong những người đầu tiên cầm chứng chỉ ký giả ở Đại Khang.

Sau khi có được chứng nhận ký giả, ngay ngày hôm sau, Lý Địch chạy tới thành Hi Châu luôn, gần như tất cả những bài về Hi Châu trên nhật báo Kim Xuyên gần đây đều được Lý Địch viết ra.

Hôm nay cậu bé đang viết bài trong lều trại, thì nghe nói Trương Lương đang tuyển người đi Đảng Hạng đàm phán, cậu bé lập tức tới ngay.

Thế nhưng ngờ đâu Kim Phi lại không đồng ý cho cậu bé đi đàm phán.

Kim Phi thấy Lý Địch nhìn mình, vẻ mặt của cậu bé không phục, y thở dài giải thích: “Địch Địch, ngươi là người thông minh…”

Y vốn muốn nói là cậu bé thông minh, nhưng lại nghĩ đến việc Lý Địch hiện tại đã trở thành ký giả, nên y nói: “Ngươi là người thông minh, hẳn là ngươi biết sự nguy hiểm của việc đi Đảng Hạng đàm phán, muội muội của ngươi còn nhỏ, vất vả lắm mới trở nên vui vẻ hơn, nếu ngươi có mệnh hệ gì, thì muội muội ngươi phải làm gì đây?”

“Muội muội của ta…” Lý Địch sửng sốt một chút, nhưng sau đó cậu bé nói: “Ta tin tưởng tiên sinh, cho dù ta có gặp chuyện gì ngoài ý muốn, tiên sinh và phu nhân Hạ Nhi chắc chắn sẽ chăm sóc tốt cho Đậu Đậu thay ta!”

“Muội muội của ngươi, vì sao ta và Hạ Nhi lại phải chăm sóc thay ngươi?” Kim Phi khoát tay áo: “Ngươi trở về đi, làm ký giả cho tốt vào.”

Kim Phi là người mà Lý Địch cảm kích và sùng bái nhất, nếu là bình thường, cậu bé sẽ chấp hành mệnh lệnh của Kim Phi mà không chút do dự, nhưng lần này cậu bé lại không vâng theo, cậu bé đứng đó, nói: “Ta biết là tiên sinh lo lắng cho sự an nguy của ta, nhưng chẳng lẽ những người khác có tận hai cái mạng ư?

Ta đi là nguy hiểm, chẳng nhẽ những người khác đi thì lại không nguy hiểm ư?”

Trương Lương thấy Lý Địch nói thế thì không khỏi nhíu mày.

Lý Địch nói như thế, Kim Phi không có cách nào tiếp lời.


Bình thường Ly Địch am hiểu tùy mặt gửi lời, nhưng giờ dường như cậu bé không thấy vẻ mặt Trương Lương thay đổi mà nói tiếp: “Tiên sinh, ta từng làm nô lệ ở phủ Tể tướng Đảng Hạng nhiều năng, còn thường xuyên giúp con trai Tể tướng sắp xếp giấy tờ, không chỉ quen thuộc tập tục của Đảng Hạng, mà còn quen thuộc triều đình Đảng Hạng, ta là người thích hợp nhất để đàm phán với Lý Lăng Duệ, cũng là người nắm chắc phần thắng nhất!”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
FM
29 Tháng hai, 2024 15:44
Like
BÌNH LUẬN FACEBOOK