Thanh Thủy Cốc.
Đây vị trí hiểm yếu của Đại Khang người Đảng Hạng đã đi qua, cũng là cột mốc đầu tiên trên con đường nổi dậy của Kim Phi.
Mặc dù biết rõ Thiết Ngưu đã cho nổ tung vương thành của Đảng Hạng, khả năng Đảng Hạng sẽ chinh chiến phía Nam lần nữa là rất nhỏ, nhưng Phạm tướng quân đã đánh với người Đảng Hạng nửa đời rồi, sớm hình thành bóng ma tâm lý về người Đảng Hạng.
Sau khi Khánh Hoài dẫn theo quân Thiết Lâm rút lui, Phạm tướng quân lập tức phái ba nghìn quân Phạm Gia, tiếp quản Thanh Thủy Cốc, đề phòng người Đảng Hạng đánh lén thành Vị Châu.
Kết quả ông ấy đề phòng được người Đảng Hạng, nhưng không đề phòng được “người của mình”.
Khi người của Tấn vương hạ độc thành Vị Châu, Thanh Thủy Cốc cũng không thể tránh khỏi.
Lúc này Thanh Thủy Cốc đã rơi vào tay người Đông Man.
Quân Thiết Giáp do Thiết Ngưu lãnh đạo, đã dừng lại ở phía Tây Bắc cách Thanh Thủy Cốc ba dặm.
Nơi này trước kia là doanh trại chinh chiến phía Nam của người Đảng Hạng, ngày nay đã trở thành một nơi hoang vu.
Dưới sự uy hiếp của Thiết Ngưu, Đảng Hạng đã ra lệnh cấm quân chinh chiến phía Nam sử dụng phiên hiệu này, lúc trước đội dự phòng của quân chính chiến phía Nam đóng ở đây cũng bị hoàng đế mới của Đảng Hạ ra lệnh rút về.
Thiết Ngưu nhìn Thanh Thủy Cốc ở phía xa, không khỏi cảm khái.
Anh ta cũng từng là một thành viên của quân Thiết Lâm, phần lớn thời gian nhập ngũ, đều ở nơi Thanh Thủy Cốc này.
Ban đầu khi mở quán rượu ở chân núi Miêu Miêu, Thiết Ngưu không chỉ một lần có ý nghĩ, sau này có thời gian nhất định phải về thăm Thanh Thủy Cốc.
Bây giờ nguyện vọng của anh ta đã được thực hiện, nhưng khi ấy anh ta đứng ở trên hai bên núi của Thanh Thủy Cốc, bảo vệ Thanh Thủy Cốc, mà bây giờ lại là đứng ở địa bàn của Đảng Hạng, trở thành một bên tấn công Thanh Thủy Cốc.
“Số phận quả thật là thần kỳ!”
Thiết Ngưu lắc đầu cười, sông có khúc người có lúc.
Cảm khái vẫn chỉ là cảm khái, nhiệm vụ tiên sinh giao cho, nhất định phải hoàn thành!
Thanh Thủy Cốc bắt buộc phải đánh!
Thành Vị Châu cũng buộc phải đánh!
Thiết Ngưu không vì đội quân Thiết Giáp mạnh mà xem thường đối thủ, cũng không bởi vì quen thuộc với Thanh Thủy Cốc mà thiếu cảnh giác, trước khi phát động tổng tiến công, vẫn quyết định thị sát trận địa của kẻ địch trước một phen.
Nhưng khi phi thuyền bay đến nơi cao, sắc mặt của Thiết Ngưu lập tức trở nên khó coi.
Chỉ thấy hai con đường núi hai bên Thanh Thủy Cốc, mỗi bên cắm một hàng cọc gỗ, trên mỗi chiếc cọc gỗ đều có một thi thể bị đóng lên.
Dù là Thiết Ngưu có ống nhòm trong tay, nhưng vẫn không nhìn thấy cọc gỗ cuối cùng!
Thân phận của những thi thể này không cần nói cũng biết.
Ai đã đóng bọn họ lên đó, cũng thấy rõ ràng!
Từ ống nhòm nhìn xuống, có thể thấy gương mặt đau đớn của nhiều thi thể.
Thiết Ngưu liếc một cái là có thể nhìn ra, không phải bọn họ sau khi chết mới bị đóng đinh lên, mà là bị đóng lên ngay khi còn sống, sau đó để họ chịu đau đến chết!
“Quân khốn nạn!”
Thiết Ngưu nện một quyền lên lan can phi thuyền, nghiến răng nghiến lợi giận dữ.
“Lũ Đông Man thật đáng chết!”
Lão Ưng đứng bên cạnh Thiết Ngưu cũng nghiến răng tức giận: “Giết người không màng đến hậu quả, giết thì giết thôi, sao bọn chúng phải ra tay độc ác như vậy?
Sớm biết như vậy lúc ở ngoài thành Du Quan, không nên tha cho bọn chúng!”
Hôm nay người Đông Man câu kết với Tấn vương, chính là đám người bị vua Đông Man bỏ lại ở thành Nam, khi Trương Lương dẫn quân tấn công thành Du Quan.
Lúc ấy vua Đông Man còn muốn lợi dụng đám người này tấn công trước sau, một đòn đánh bại đội quân Bắc phạt do Trương Lương dẫn dắt, đáng tiếc bọn chúng quá đề cao bản thân mình.