Mục lục
Xuyên không: Quay về cổ đại, tay trái kiều thê tay phải giang sơn
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Con cá to như vậy, tất nhiên lực cũng rất lớn, cho nên khi đuôi nó quất vào thắt lưng sẽ rất đau.

Thủy Oa vừa xoa eo vừa đá vào con cá to để trút giận: “Ngươi đánh ta! Ngươi đánh ta!”

“Được rồi, được rồi, đừng đánh nữa!”

Ông Quy kéo Thủy Oa, sau đó bẻ nhánh cây gần đó, đâm vào đầu cá.

Con cá to đang vùng vẫy vì bị Thủy Oa đá, lập tức ngừng giãy giụa.

Thủy Oa nhảy lên bè gỗ, sau đó rút con dao phay ra khỏi khúc gỗ lớn.

Trước khi Kim Phi đến thế giới này, ngành luyện sắt vẫn còn lạc hậu, nên đồ sắt ở Đại Khang sẽ có giá cực cao.

Con dao phay này được sư phụ của ông Quy truyền lại cho ông ấy, đã dùng mấy chục năm rồi, phần lưỡi dao đã mòn đi ít nhiều, nếu là đời trước, thì đã vứt đi từ lâu rồi.

Nhưng Ông Quy và Thủy Oa không những không ném đi, mà ngược lại cất giữ vô cùng cẩn thận.

Mỗi lần ra ngoài ông Quy đều phải mang theo bên người, khi lấy ra ngoài, ông ấy sẽ buộc con dao phay vào một cái thân cây lớn.

Ngộ nhỡ khi thả bè gặp phải nguy hiểm, hay bè bị tách ra, chỉ cần ông Quy không chết, thì vẫn có thể tìm được dao phay.

Sở dĩ phải cẩn thận như vậy là vì con dao phay này là tài sản quý giá nhất của hai người, nếu bị mất, hai người sẽ không còn dụng cụ nào để mổ cá nữa.

Thủy Oa cầm dao phay đi đến bên cạnh con cá to, ngồi xổm xuống chuẩn bị mổ cá.

Nhưng đây là lần đầu tiên cậu bé thấy con cá to như vậy, trong lúc nhất thời cậu bé không biết phải xuống tay từ đâu.

Ông Quy cười cầm lấy con dao phay, vừa thuần thục xử lý con cá to, vừa nói: “Con cá này quá to, chúng ta không ăn hết, chờ lát nữa sẽ cho Hổ Tử thúc của cháu vài miếng, sau khi quay về ta sẽ dạy cháu làm món cá khô, nếu không ăn hết thì chúng ta sẽ ướp chúng.”

Cho dù bỏ đầu và xương của con cá to này, thì cũng phải nặng bảy tám mươi cân, đừng nói hai người, cho dù có đưa cho người thân thiết với bọn họ, trong thời gian ngắn cũng không thể ăn hết.

Thời tiết bây giờ rất nóng, nếu không ướp, sợ rằng để một hai ngày sẽ bị hỏng.

Mấy đứa trẻ ở độ tuổi như Thủy Oa rất hay tò mò về mọi thứ xung quanh, nên vừa giúp đỡ, vừa hỏi: “Ông Quy, nghe Hổ Tử thúc nói, muối ăn là dùng nước biển cô đặc thành, có thật không ạ?”

“Thật đấy.” Ông Quy chỉ vào bãi biển bên trái, nói: “Cháu có thấy bãi đất bên kia không, chúng dùng để phơi muối, ngày xưa ở đây rất náo nhiệt, nhưng bây giờ quốc sư đại nhân đã tạo ra được muối ăn vừa chất lượng lại vừa rẻ, không cần phải đến Đông Hải kéo muối, nơi này đã trở nên sa sút.”

“Ông Quy, Xuyên Thục chúng ta có biển ư?” Thủy Oa hỏi tiếp.

“Ta chỉ biết Xuyên Thục khắp nơi đều là núi lớn, chưa từng nghe nói chỗ nào có biển.” Ông Quy cười trả lời.

“Không phải người vừa nói muối được làm từ nước biển sao, nếu Xuyên Thục chúng ta không có biển, thì quốc sư đại nhân lấy muối từ đâu?” Thủy Oa tiếp tục hỏi.

Mặc dù ông Quy là nhân vật được mọi người kính trọng, nhưng không có nhiều kiến thức về các khía cạnh khác, thậm chí đến cả mỏ muối ông ấy cũng chưa từng nghe qua.

Chẳng qua, ông Quy cũng không giả vờ là mình hiểu, mà cười nói: “Sao ta biết được, nếu ta biết, ta sẽ tự mình phơi muối.”

“Vậy chờ khi nào con gặp quốc sư đại nhân, rồi con sẽ hỏi y.” Thủy Oa nói: “Chờ khi nào con hỏi được, sẽ quay lại nói cho ông biết.”

“Được!” ông Quy cười gật đầu, nhưng mà trong lòng thì khẽ thở dài.

Ông ấy và Thủy Oa đều là công nhân có địa vị thấp kém, đối với bọn họ mà nói, huyện lệnh chính là nhân vật ở tít trên cao, chứ đừng nói là Kim Phi?

Ông Quy cảm thấy, Thủy Oa có thể đứng từ xa nhìn Kim Phi đã là chuyện không tệ rồi, nhưng nếu muốn đứng gần đặt câu hỏi, thì chẳng khác nào mơ tưởng viển vông.

Nhưng nhìn ánh mắt mong chờ của Thủy Oa, ông Quy không đành lòng nói cho cậu bé biết sự thật.

Ai mà không có những mong đợi đẹp khi còn trẻ chứ, nhưng sau khi lớn lên khác tự hồi tỉnh.

Ông Quy là người lớn lên bên dòng nước, ông ấy ăn cá nhiều hơn ăn lương thực, kỹ thuật mổ cá của ông ấy không có chỗ nào để chê.

Khi đang nói chuyện với Thủy Oa, con cá to trong tay ông ấy đã được chia thành từng miếng, giống như thịt lợn của người bán thịt ngoài chợ bán vậy, chỉ khác thịt cá tươi hơn thịt lợn rất nhiều.

Rất bất tiện khi mang gỗ và nhóm lửa trên thuyền, vì vậy một số ngư dân khi ra khơi, để đỡ rắc rối, họ sẽ cắt cá thành lát mỏng rồi ăn sống.

Lúc này trên bè chỉ còn lại một bộ xương cá hoàn chỉnh và một chiếc đầu cá lớn.

Trên xương cá vẫn còn một ít thịt, đầu cá cũng vậy, đều là nguyên liệu tốt để nấu canh, nhưng chiếc nồi đất nung mà hai người sử dụng lại quá nhỏ, không thể hầm được xương và đầu cá to như vậy.

Thủy Oa nhận lấy con dao phay từ trong tay ông Quy, định đập đầu cá, nhưng đã bị ông Quy ngăn cản.

“Con lấy não cá ra, rồi cạo sạch phần thịt trên xương cá là được, giữ lại đầu và xương cá.”

“Sao phải giữ lại ạ?” Thủy Oa nghi hoặc hỏi.

“Cá biển to như vậy, còn là hàng tươi mới ở Xuyên Thục, có tên viên ngoại ở làng Lượng Hà cực thích mua xương đầu cá, về treo trong nhà làm đồ trang trí, mấy năm trước bọn ta có mang về một bộ xương cá từ biển Đông Hải, cũng không lớn lắm, nhưng hắn đã mua nó với giá năm trăm văn tiền!”

Ông Quy xoa đầu Thủy Oa: “Bộ xương cá của chúng ta lớn như vậy, chắc chắn có thể bán được giá cao, đến lúc đó ta sẽ mua thịt lợn cho cháu ăn!”

Cá nước ngọt nhìn chung đều có kích thước không lớn, từ ba đến năm cân đã được coi là cá lớn, mà con cá này nặng ít nhất hàng chục cân, điều này rất hiếm ở các loài cá nước ngọt.

Vật hiếm thì đắt, loại cá này không quý hiếm ở ven biển, nhưng ở Xuyên Thục thì lại là hàng hiếm, một cân thịt cá biển có thể đổi được ít nhất mấy cân thịt lợn rừng.

“Một đống xương gãy không ăn được còn có thể bán lấy tiền, thật không biết người giàu nghĩ gì nữa.”

Thủy Oa vẫn tiếp tục nói, nhưng tay thì vẫn thoăn thoắt làm việc, dựa theo phương pháp mà ông Quy đã dạy, bắt đầu moi não cá.

Thủy Oa lặn thì giỏi không ai sánh bằng, nhưng trên mặt đất thì không được, càng không biết săn thú.

Về cơ bản hai người dựa vào việc ăn thịt cá sống qua ngày, mà cá nước ngọt có mùi tanh tương đối nồng, không có gia vị, thậm chí đến cả dầu, muối, nồi sắt cũng không có, chỉ có thể hầm nó trong nồi đất.

Thứ gì tốt ăn nhiều cũng ngán, bây giờ Thủy Oa chỉ cần nghĩ đến mùi cá hầm là đã muốn nôn.

Thịt lợn có thể ép lấy dầu, mùi vị thơm ngon hơn, có lúc Thủy Oa thèm quá, phải bắt mấy con cá đi lên trên trấn chỉ để đổi lấy thịt lợn rừng về ăn.

Nhưng bọn họ ở quá xa thị trấn, đi dọc theo đường núi cũng phải mất nửa ngày, đến lúc lên đến trấn, cá đã ươn, bán không được giá, mấy cân cá mới có thể đổi lấy một cân thịt lợn rừng.

Quan trọng nhất chính là trên núi có thổ phỉ, có lần Thủy Oa suýt bị bọn cướp chặn lại, may kịp thời nhảy xuống ao, bơi sang bờ bên kia để trốn thoát, từ đó về sau ông Quy cũng không để cho Thủy Oa đi lên trấn đổi thịt lợn rừng nữa.

Bây giờ chỉ cần nghĩ đến mùi vị của thịt lợn rừng, Thủy Oa thèm đến mức chảy cả nước miếng.

Sau khi hai người xử lý xong con cá Thủy Oa chọn hai khúc to nhất, chuẩn bị đặt lên chiếc bè phía sau, để đưa cho Hổ Tử thúc – người vẫn luôn chăm sóc hai người họ.

Khi hai người họ còn đang xâu cá bằng dây rơm, họ đột nhiên nhìn thấy một chiếc ca nô đang chạy vòng quanh thuyền lầu, lái về phía chiếc bè gỗ.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
FM
29 Tháng hai, 2024 15:44
Like
BÌNH LUẬN FACEBOOK