Doanh trại của hai bên được đặt quá gần nhau, sáng sớm hôm nay còn không có sương mù, dù không dùng ống nhòm, Kim Phi vừa liếc đã có thể thấy doanh trại của người Đảng Hạng
Vừa đưa mắt nhìn sang, bèn thấy khắp nơi đều là lều vải, trải dài tít tắp mù khơi!
Lý Lăng Duệ vì muốn phô trương thanh thế, cố ý cắm mười mấy cột cờ lớn ở trận địa đầu tiên. Cờ lớn bị gió rét thổi bay phấp phới.
Trương Lương bên này cũng không kém cạnh, mặc dù bên này số người không nhiều như bên kia, nhưng vẫn cứ xếp cung nỏ hạng nặng và máy bắn đá to sừng sững trên hàng đầu tiên, có nhân viên hộ tống mặc áo giáp đen đứng bên cạnh, chuẩn bị sẵn sàng chiến đấu, nhìn vào cũng cảm thấy áp lực vô cùng!
Gió đông lạnh thấu xương, tràn đầy hơi thở xơ xác tiêu điều!
Kim Phi hít sâu một hơi, quay người đi vào trong lều vải của Trương Lương.
Vừa hay lúc này có một đội nữ nhân viên hộ tống mới đi tuần tra qua, nhìn thấy Kim Phi, toàn đội ngẩn người, sau đó tỏ ra vui mừng, dừng bước đứng lại chào Kim Phi!
Kim Phi gật đầu với họ một cái, tiếp tục bước đi.
Đối mặt với đại quân mấy trăm ngàn người, ngay cả Trương Lương cũng cảm thấy căng thẳng, huống chi là những nhân viên hộ tống bình thường này chứ?
Nhưng nhìn thấy Kim Phi, các nữ nhân viên hộ tống không khỏi cảm thấy yên tâm hơn!
Thật giống như chỉ cần Kim Phi ở đây, bất kỳ khó khăn nào cũng trở nên vô cùng dễ dàng!
Thật ra thì đây chính là tài sản lớn nhất mà Kim Phi tích cóp được trong vòng hai năm qua.
Dù bây giờ y chẳng có gì, chỉ cần có sự tin tưởng này của nhân dân Xuyên Thục, Kim Phi vẫn có thể xây dựng lại từ đầu.
Tới lều vải, người trinh sát kia đang ngồi trước lò sưởi, ôm ly nước sưởi ấm.
Thấy Kim Phi đi vào, lính trinh sát cũng thoáng giật mình, sau đó vội hạ ly nước xuống, đứng dậy, ưỡn lưng thẳng tắp chào Kim Phi theo kiểu quân đội!
“Bị đông cứng rồi à?” Kim Phi nhìn lính trinh sát khoát khoát tay: "Ngồi xuống nói đi!”
Sương lạnh trên đầu lông mày của lính trinh sát đã tan ra, nhưng trên đỉnh đầu hẵng còn vương không ít, sau khi sưởi ấm, toàn thân anh ta cũng bốc lên một làn khói trắng.
Kim Phi không khỏi nhớ lại video ngắn mình từng xem kiếp trước, người đàn ông bởi vì lên cơn sốt mà toàn thân thấm đẫm mồ hôi, cởi áo khoác ra toàn thân tỏa ra hơi nóng, dân mạng kháy đểu bảo đây là hệ thống miễn dịch chất lượng cao đang tiêu diệt virus đấy.
Mặc dù Kim Phi không hỏi, nhưng y biết lính trinh sát từ Đảng Hạng chạy về, chắc chắn đã bị tê cóng ít nhiều.
Cơ thể không khỏe, qua một thời gian nữa chắc sẽ ốm nặng một trận đây.
Người lính trinh sát này cũng coi như là người đã hoạt động lâu trong tiêu cục, biết tính Kim Phi hiền lành, cũng không khách sáo, cười ngây ngô một cái rồi lại ngồi xuống.
Đến khi Trương Lương và Đại Tráng vào lều, Kim Phi bèn ra hiệu cho lính trinh sát bắt đầu.
Lính trinh sát đặt ly trà xuống, bắt đầu kể là hành trình mình đã trải qua.
Kim Phi rất nghiêm túc lắng nghe, lưng chừng cũng không ngắt lời kể của lính trinh sát.
Nghe đến đoạn đại đội súng kíp tiêu diệt hàng tá kỵ binh viện trợ của người Đảng Hạng, dẫn tù binh chạy tới nơi đã hẹn, Kim Phi mới thở phào một hơi.
Trương Lương ngồi sau lưng y cũng như vậy.
Thật ra thì kế hoạch lần này được triển khai một cách vô cùng gấp gáp, hơn nữa dạo này Đảng Hạng còn đang điều tra mật thám nghiêm ngặt, Trương Lương cũng không có cách nào bố trí đoàn đội thông qua đường buôn bán tiến vào Đảng Hạng, chỉ đành sắp xếp cho đại đội súng kíp chia thành từng tốp nhỏ bí mật thâm nhập, sau đó tập hợp lại.
Cộng tất cả lại đại đội súng kíp cũng chỉ có hơn trăm người, cho dù có súng kíp, phi thuyền và khinh khí cầu, đối mặt với đội vận chuyển mấy ngàn người ở biên giới Đảng Hạng, cũng cực kỳ nguy hiểm.
Phàm là xảy ra chút chuyện ngoài ý muốn, e là đại đội súng kíp đã chết hết rồi!