Kẹt kẹt!
Bánh lái chuyển động, chiếc thuyền cứu sinh treo bên mạn tàu dần được hạ xuống mặt nước.
Nhân viên hộ tống còn chưa kịp tháo dây thừng ra hết, Thiết Chùy đã nhảy từ trên boong tàu xuống thuyền cứu sinh.
Sau đó anh ta cầm lấy mái chèo, rồi chèo hết sức có thế về phía hòn đảo.
Sau khi đến gần bờ cát, anh ta nhảy thẳng xuống nước, nghiêng ngả lảo đảo chạy đến trước mặt Kim Phi.
“Tiên sinh, cuối cùng ta cũng tìm thấy ngài!”
Mắt Thiết Chùy rưng rưng nước, bắt lấy cánh tay Kim Phi.
“Một người đàn ông năm sáu thước, rớt nước tiểu mèo gì chứ!”
Kim Phi đạp một cú vào chân Thiết Chùy: “Nén lại đi!”
Một cú này khiến Thiết Chùy không thế chịu được nữa, nước mắt tuôn ra chảy dài: “Tiên sinh, sao ngài lại lạc đến nơi này…”
Người đàn ông vạm vỡ bị đánh gãy chân ở Quảng Nguyên cũng chưa rên một tiếng, nhưng bây giờ anh ta lại đang khóc như một đứa trẻ.
“Ngươi vất vả rồi!”
Lòng Kim Phi vô cùng xúc động, vỗ bả vai Thiết Chùy.
Thiết Chùy vốn đã có nước da đen, sau nhiều tháng tìm kiếm trên biến anh ta lại càng đen thêm.
Mặc dù Thiết Chùy không nói gì, nhưng Kim Phi vần biết chắc mấy tháng nay Thiết Chùy đã rất vất vả.
Anh ta nhanh chóng kiềm lại cảm xúc của mình, dù sao cũng là một người đàn ông trưởng thành nên Thiết Chùy cũng không khóc lâu.
Lau sạch nước mắt, anh ta mới hỏi: “Tiên sinh, rốt cuộc lúc đó trên thuyền đã xảy ra chuyện gì vậy?”
“Trên thuyền có kẻ phản bội…”
Kim Phi thở dài, kể lại chuyện người đầu bếp.
Thiết Chùy nghe xong tức giận trợn mắt: “Tạ Lão Khôn chết tiệt, dám ra đòn nặng tay như vậy, lúc đó mà có ta ở đó, ta nhất định sẽ chặt hắn thành từng khúc… Vậy sao tiên sinh lại lạc đến đây?”
Hòn đảo nhỏ này cách chỗ thuyền bị chìm trước đó mấy trăm dặm. Thiết Chùy cũng không còn cách nào khác ngoài việc đến đây với tâm thế thử xem sao.
“BỊ gió thổi tới đây.” Kim Phi bất lực nói: “Thuyền cứu sinh không có mỏ neo, lúc đó gió tây nam thổi mạnh nên bị thổi tới đây.”
“Vậy mọi người sống thế nào? Chắc là đã chịu không ít khổ cực rồi?”
Thiết Chùy nhìn Kim Phi một chút, rồi lại nhìn
Đường Tiểu Bắc và Bắc Thiên Tâm.
Ba người họ đều đen gầy đi, nhất là Đường Tiểu Bắc, người trước đây rất trắng trẻo nhưng bây giờ làn da đã chuyển sang màu lúa mạch.
“Chúng ta không sao, Tiếu Bắc có thể câu cá, hôm nay chúng ta còn bắt mấy lưới cá đâỳ”.
Nói tới đây, Kim Phi lại đá Thiết Chùy một cái: “Ngươi tới cũng không tới sớm một chút đi, hại ta sức cùng lực kiệt kéo lưới cá lên fôi thì tên nhãi ngươi mới tới… À không, nói đi ngươi tới để ăn ké phải không?”
Lúc trước ở làng Tây Hà, Thiết Chùy cũng là một thành viên trong đội quân hay đi ăn ké, thành tích đi ăn ké chỉ thấp hơn Khánh Mộ Lam.
“Haha!” Thiết Chùy gãi đầu cười ngây ngô.
“Sao các ngươi tìm thấy nơi này?” Kim Phi hỏi.
“Trước khi ra khơi, ta đã nhờ một ngư dân dẫn đường, cách đây mấy ngày nhìn thấy ngư triều trên biển, nghe ngư dân nói đi theo ngư triều sẽ có chuyện tốt, mà lúc đó ta cũng không biết đi chỗ nào nên nghe theo hắn, quả nhiên đã tìm được tiên sinh rồi.”
Thiết Chùy cười nói: “Đúng là ông trời phù hộ ta!”
Mấy người đang trò chuyện, lại có thêm hai chiếc thuyền cứu sinh chèo tới.
“Tiên sinh!”
“Phu nhân!”
“Thiên Tâm muội muội!”
Những nhân viên hộ tống đến đây đều là những người kỳ cựu của tiêu cục, nhiều người trong số họ là lứa cựu binh và binh lính nữ đầu tiên, tất cả dều cười chào hỏi khi nhìn thấy ba người Kim Phi.
Mấy nữ nhân viên hộ tống ôm lấy Đường Tiểu Bắc và Bắc Thiên Tâm rồi cùng nhau khóc òa lên.
Người dẫn đường cũng đi tới: “Quân gia, ta đã nói đi theo ngư triều sẽ có chuyện tốt mà, đã thấy linh chưa này?”
“Yên tâm đi, trở về nhất định sẽ thưởng tiền cho ngươi!”
Thiết Chùy cũng rất vui khi tìm thấy Kim Phi, anh ta vung tay lên: “Không phải ngươi cứ mong một con thuyền sao, chờ về rồi, ta sẽ cho ngươi một chiếc!”
“Cảm ơn quân gia, cảm ơn quân gia”.
Ngư dân cúi người chắp tay lạy liên tục.
Có chiếc thuyền danh cá rồi, cuối cùng cuộc sống của gia dinh họ cũng có thể tốt hơn một chút.
“Tiên sinh, bây giờ chúng ta lên thuyền ngay hay ồ lại đây nghỉ ngơi một đêm?” Thiết Chùy hỏi.
Kim Phi ngẩng đầu liếc nhìn ngọn cây: “Trời sắp tối rồi, hướng gió bây giờ cũng không tốt, hôm nay khoan đi đã.”
“Được thôi, ngày nào cũng lênh đênh trên biển bị sóng đánh muốn tan rã rồi, rốt cục bây giờ cũng được đặt chân lên mặt đất, có thể ngủ một giấc yên ổn rồi.”
Thiết Chùy cười nói: “Đại Quân Tử, đi lên thuyền
nói với họ một tiếng, sắp xếp hàng số 1 tiểu đội 1 và tiểu đội 2 canh giữ con thuyền, những người còn lại
xuống dưới hoạt động.”
“Dạ! “Một nhân viên hộ tống chèo thuyền cứu sinh rời đi.
‘Vậy ta đi vớt cá tới đây, tối nay mọi người ăn cá nướng nhé!”
Bắc Thiên Tam mỉm cười, vén tóc lên.
“Thiên Tâm muội, cứ nghỉ ngơi đi, lát nữa để chúng ta làm được rồi.” Thiết Chùy vội vàng xua tay.
“Ngươi gọi ai là muội vậy?” Đường Tiếu Bắc trừng mắt nhìn Thiết Chùy: “Sau này nhớ sửa miệng lại, gọi là phu nhân!”
“Phu… phu nhân hả?”
Thiết Chùy sửng sốt, nhìn Kim Phi lại nhìn Bắc Thiên Tâm, sau đó lộ ra vẻ ngạc nhiên: “Xin lồi, là lồi của ta, xin phu nhân trách phạt!”
Bắc Thiên Tâm trợn mắt, không thèm đế ý tới anh ta, lấy sợi dây mây buộc lưới đánh cá ở trong biến lên, kéo mạnh.
Thiết Chùy vốn muốn giúp đỡ nhưng đã bị Kim Phi cản lại.
“Để họ làm đi, ngươi (Ji với ta nói xem bên ngoài thế nào rồi?”
Kể từ lúc thuyền chìm đến bây giờ đã qua hơn nửa năm.
Không phải Kim Phi tự luyến nhưng cứ y cứ cảm
thấy địa cầu này không có mình thì sẽ không quay được, y cũng ý thức được tầm quan trọng của mình đối với làng Tây Hà, với Kim xuyên, thậm chí là cả Đại Khang.
“Bên ngoài thế nào à…” Thiết Chùy gãi đầu: “Đều hỗn loạn.”
‘Vậy là ý gì?” Kim Phi cau mày hỏi: ‘Tinh hình trong làng thế nào?”
“Trong làng…” Mặt Thiết Chùy khó xử, bộ dạng như muốn nói gì đó rồi lại không biết nói gì.
Tim Kim Phi đập thình thịch, lạnh lùng nói: “Nói nhanh đi, trong làng xảy ra chuyện gì fôi?”
“Sau khi tiên sinh rơi xuống nước khống lâu, có người trong làng dùng lựu đạn ám sát phu nhân và Cửu điện hạ…”
Lời đầu tiên Thiết Chùy thốt ra đã khiến Kim Phi giật mình hoảng hốt.
Khi phát hiện ra gã chạy vặt đã xúi giục đầu bếp, Kim Phi đã lo lắng là những người khác trong làng cũng sẽ bị xúi giục.
Bây giờ lời nói của Thiết Chùy đã chứng minh suy đoán của y.
“Hạ Nhi và Vũ Dương thế nào fôi?” Kim Phi túm lấy vai Thiết Chùy, hai con mắt như đang muốn ăn thịt người.
“Hai phu nhân đều không sao cả,” Thiết Chùy nói nhanh.
“Không sao là tốt rồi.” Kim Phi thở phào nhẹ nhõm, sau đó hỏi: “À, Vũ Dương sinh trai hay gái?”
Trước khi đến Đông Hải, Kim Phi đã hứa sẽ quay về trước khi Cửu công chúa sinh nở, ai ngờ lại bị tập kích.
Đếm từng ngày cũng đã quá hạn dự sinh rồi.
“À ờ…” Thiết Chùy lại lộ ra vẻ mặt trước đó.
“Nói nhanh!” Kim Phi sốt ruột.
“Ngụy Lão Tam làm phản, đốt nhà kho khinh khí cầu, thiêu cháy hết nửa ngôi làng, còn bắt tay với kẻ trộm làm nổ tung nhà kho lựu đạn, lại tập kích Hạ Nhi phu nhân với Cửu điện hạ thêm lần nữa… Hạ Nhi phu nhân không sao, nhưng cửu công chúa lại bị tường đổ xuống đè vào bụng, nên đứa nhỏ… đứa nhỏ không thế giữ được…”
Thiết Chùy nói xong, anh ta e dè nhìn Kim Phi.
Kim Phi nghe xong lời này, cả người như chết lặng, sắc mặt lúc đầu tái nhợt, sau đó lại đỏ bừng.
Lưng y vô thức cong lên rồi bắt đầu ho dữ dội.
“Tiên sinh, ngài không sao chứ?”
Thiết Chùy vội vàng đỡ lấy y.
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
29 Tháng hai, 2024 15:44
Like
BÌNH LUẬN FACEBOOK