Nếu không có lương thực, có nhiều tiền hơn nữa cũng chỉ là kim loại mà thôi.
Đừng nói tăng gấp đôi, cho dù tăng thêm hai lần nữa, đám quyền quý vẫn có thể làm được.
Chỉ cần bọn họ cùng nhau giữ chặt kho lương thực, đừng ai đứng ra phát lương thực là được.
Nhưng giá lương thực hiện nay đã tăng gấp hai lần so với mùa này năm ngoái, nếu lại tăng gấp đôi thì sẽ cao hơn sáu lần so với năm trước.
Gấp năm sáu lần nói thì rất đơn giản, nhưng ảnh hưởng mà nó mang đến lại vô cùng to lớn.
Đến lúc đó không chỉ dân chúng bình thường chết đói, mà những quan lại nhỏ ở quan phủ có thu nhập thấp cũng sẽ chịu không nổi.
Có lẽ sẽ hình thành thảm họa thiên tai siêu cấp “Tương tàn lẫn nhau, người chết đói khắp nơi, đi mười dặm không một bóng người”.
Cả Xuyên Thục liệu có bao nhiêu người có thể chịu đựng nổi, không ai nói trước được.
“Các vị, lòng không ác thì đứng không vững, Cửu công chúa đã đến rồi, hiện tại các ngươi còn do dự nữa, đợi đến khi cô ta tỉnh táo lại lấy được thánh chỉ thì người chết sẽ là chúng ta.”
Ánh mắt lão già râu dê tàn nhẫn: “Hơn nữa Xuyên Thục là địa bàn của nhà họ Khánh, nếu có nhiều người chết phải cứu trợ thiên tai, bao nhiêu đó đủ cho Khánh Hâm Nghiêu bận rộn mấy năm, tránh việc nhà họ Khánh cứ gây phiền phức cho chúng ta.”
“Chu đại nhân nói phải, lúc cần tàn nhẫn thì phải tàn nhẫn!”
Người nhà họ Tạ cắn răng nói: "Cửu công chúa có Kim Phi và nhà họ Khánh ủng hộ, nếu chiến đấu riêng lẻ, không ai trong chúng ta là đối thủ của Cửu công chúa. Phải đoàn kết lại mới thắng được. Nhà họ Tạ ta ủng hộ Chu đại nhân!"
“Nhất trí!”
“Nhất trí!”
Những tên quyền quý khác cũng nhao nhao gật đầu.
Tuy rằng bên ngoài bọn họ đều không coi Kim Phi ra gì, nhưng thật ra bên trong ai cũng kiêng dè y.
Trong vòng nửa năm, Kim Phi đánh thắng hai trận liên tục, được phái chủ chiến công nhận. Hơn nữa y còn tiêu diệt được thổ phỉ khắp Quảng Nguyên, cộng thêm chuyện Tiểu Ngọc âm thầm tuyên truyền có hiệu quả, Kim Phi có được thành danh tốt ở Kim Xuyên, thậm chí là cả Quảng Nguyên, không ít người dân trong nhà lập bài vị trường sinh cho y.
Cả thương hội Kim Xuyên và tiêu cục Trấn Viễn cũng phát triển nhanh chóng, rất có sức ảnh hưởng trong dân gian.
Cửu công chúa là người ngoài, bọn họ cũng vậy.
Nhưng Cửu công chúa không chỉ khoác cái vỏ ngoài của hoàng thất, mà còn có được sự hỗ trợ của Kim Phi và nhà họ Khánh, cô ấy chiến đấu một mình, các quyền quý ở đây không ai là đối thủ của cô ấy.
Cách duy nhất là hợp lại để chiến đấu.
“Nếu các vị đồng ý với ta, mong hãy tuân thủ lời hứa, chớ tham lợi nhất thời, tự mình bán lương thực ra ngoài!”
Lão già râu dê đứng dậy: "Nếu như phát hiện có kẻ bán riêng lương thực thì sẽ bị xung hết vào công quỹ”.
Đây mới là mục đích cuối cùng của việc ông ta nói nhiều như vậy.
Chỉ khi những tên quyền quý cùng ra tay thì chúng mới có thể dễ dàng tăng giá lương thực.
"Cùng tiến cùng lùi, dám bán riêng lương thực một mình, xung vào công quỹ!"
Cả bọn quyền quý đều đứng dậy hô to.
Sau đó, đám quyền quý lại bắt đầu lên kế hoạch chi tiết, xác định lại địa bàn và nhiệm vụ công thủ của mỗi nhà.
Khi bắt đầu, vì cả đám quyền quý đều có chung mục đích, nên rất dễ nói chuyện.
Nhưng sau khi lên kế hoạch chi tiết, vì liên quan tới lợi ích riêng của mỗi người, nên đám quyền quý bắt đầu tính toán chi li, ầm ĩ từ nửa đêm tới tận sáng vẫn chưa xong.
Bọn chúng sai người mang bữa sáng tới, ăn xong lại tiếp tục cò kè mặc cả.
Ở làng Tây Hà, Kim Phi cũng đã thức dậy, nhưng chưa rời khỏi giường.
Nếu là ngày thường thì Quan Hạ Nhi cũng đã tỉnh dậy, nhưng gần đây cô lại quá mệt mỏi, ăn ngủ không ngon, bây giờ Kim Phi đã trở về, cuối cùng cô cũng được ngủ ngon giấc, vì vậy mà ngủ quên.