"Phu nhân, người làm gì vậy?"
Tả Phi Phi đỡ Quan Hạ Nhi.
"Phu nhân, đều là chuyện nên làm mà, không có tiên sinh và người cứu giúp, bọn ta vẫn còn ở trong hang ổ của thổ phỉ chịu khổ rồi.”
"Đúng vậy, đều là người một nhà, phu nhân nói như vậy trông xa cách quá!"
Công nhân nữ xung quanh cũng rối rít xua tay, nói lời khách sáo.
Nhưng thái độ trên mặt lại bán đứng họ.
Không ai muốn người mà mình liều mạng đi cứu lại là một kẻ vô ơn.
Lời nói này của Quan Hạ Nhi xem như là đã chạm đến đáy lòng họ.
Nhưng lúc này, bên cạnh vang lên tiếng kêu la thảm thiết.
"A Nguyệt tỷ, tỷ tỉnh lại đi!"
Mọi người quay đầu lại nhìn, trên đá bên cạnh đường núi, một nữ công nhân mặt đầy xám xịt, đang ngồi ra sức lay bạn đồng hành trong lòng.
Thấy Quan Hạ Nhi đến, cô ấy xông lên cầu xin Quan Hạ Nhi: "Phu nhân, người cứu A Nguyệt tỷ đi! Xin người cứu lấy A Nguyệt tỷ!"
Lúc này sắc trời đã tối, sương mù lại nhiều, Quan Hạ Nhi nhìn không rõ lắm.
Bây giờ nhích lại gần mới phát hiện, trên mặt bạn đồng hành nằm trong lòng nữ công nhân này có một vết thương ghê rợn, không thấy tai trái, máu tươi thấm ướt hết một nửa quần áo, trong miệng còn vô thức chảy máu ra ngoài, trông rất thê thảm.
"Quân y, mau gọi quân y đến cứu người!"
Quan Hạ Nhi quay đầu kêu lớn.
Sau khi hét lên cô muốn móc khăn tay lau vết thương giúp nữ công nhân, nhưng đưa tay sờ mới phát hiện khăn tay đang ở trong áo giáp.
"A Nguyệt tỷ, tỷ cố gắng lên, quân y sắp đến ngay rồi!"
Mặc áo giáp ngồi xổm không được, Quan Hạ Nhi quỳ luôn xuống đất, vừa lấy tay che vết thương giúp nữ công nhân, vừa an ủi.
Có lẽ là bị động vào vết thương, nên đã kích động A Nguyệt, cô ấy vốn đang hôn mê lại hơi hé mắt.
Vì không có sức quay đầu, cô ấy không thấy Quan Hạ Nhi, chỉ thấy nữ công nhân đang ôm mình.
"Tiểu... Tiểu Thiến, muội vẫn còn sống... tốt quá rồi... "
A Nguyệt yếu ớt nói: "Ta... ta e rằng... sắp chết rồi..."
"A Nguyệt tỷ, tỷ sẽ không chết đâu!" Tiểu Thiến khóc lóc lắc đầu.
"Muội đừng nói... nghe ta nói..."
A Nguyệt cắt lời Tiểu Thiến: "Mẹ ta nói... con người chết đi không ai đến thăm... sẽ biến thành cô hồn dã quỷ... ta chết rồi... chôn ta ở sau núi của chúng ta... muội không bận thì đến thăm ta... dưới gối của ta có bạc... cho muội hết..."
Trong truyền thuyết ở Đại Khang, nếu không có hậu nhân cúng tế, không ai tảo mộ thì sẽ biến thành cô hồn dã quỷ.
Thời phong kiến, đa số bách tính mê tín, đặc biệt là điểm này.
A Nguyệt còn là một cô nương, lấy đâu ra hậu nhân?
Chỉ có thể trước khi chết xin nhờ bạn thân, bảo cô ấy cúng tế cho mình.
Không đợi Tiểu Thiến trả lời, Quan Hạ Nhi nói: "A Nguyệt tỷ, tỷ yên tâm, ta nhất định sẽ đưa tỷ trở về!"
"Phu... phu nhân?"
Lúc này A Nguyệt mới phát hiện Quan Hạ Nhi,
ngọ nguậy, muốn vẫy tay chào Quan Hạ Nhi.
Nhưng cánh tay nâng lên một nửa thì bất động.
Quan Hạ Nhi thấy vậy, vội đưa tay nắm lấy tay cô ấy.
"Phu nhân nói vậy... ta yên tâm rồi."
A Nguyệt nhếch mép cười: "Đa tạ... phu nhân!"
"Cô ấy đã ký giấy hôn thư với đương gia chưa?"
Quan Hạ Nhi quay đầu nhìn Tiểu Thiến.
"Ký rồi, những người đến đây lần này đều đã ký rồi!"
Mặc dù Tiểu Thiến không biết vì sao Quan Hạ Nhi hỏi như vậy, nhưng vẫn vừa khóc vừa gật đầu.