Tiểu đoàn hộ tống mới đến cũng đang làm công việc tương tự, chất gạch cho xe bắn đá trên tường thành phía nam.
Làm việc đến giữa chiều, cuối cùng Lưu Thiết cũng thở phào nhẹ nhõm khi thấy những viên gạch cạnh mỗi xe bắn đã chất thành đống núi nhỏ.
Cũng may là lúc đầu số lượng xe bắn đá họ mang theo cũng đủ, có những viên gạch này, cầm cự đêm nay hẳn không phải là vấn đề lớn.
Chạng vạng, Lưu Thiết cho người đánh thức đội hộ tống ở thành Úng.
Trước đó mấy nhân viên hộ tống đã quá mệt mỏi, nên đến chiều vẫn còn ngủ sâu.
Dù không ngủ được lâu nhưng trạng thái của họ đã tốt hơn buổi sáng rất nhiều.
Đội nấu ăn đã chuẩn bị bánh bao hấp, súp thịt dê đã được hầm và hâm nóng trước, sau khi nhân viên hộ tống ca đêm thức dậy, mỗi người sẽ uống một bát súp thịt dê trước, sau đó mỗi người sẽ cầm hai cái bánh bao đi đến tường thành.
Một số nhân viên hộ tống còn muốn lấy thêm hai cái nữa bỏ vào lòng, muốn trong lúc rảnh tay chút khi chiến đấu thì cắn một cái nhưng đã bị đội nấu ăn ngăn lại.
Dù bây giờ nguồn cung cấp lương thực ở thành Du Quan đã đầy đủ, nhưng đã bị người ta đã phong tỏa cả hai phía bắc nam, không biết còn có thể tiếp viện tới cái gì, nên Lưu Thiết phải cân nhắc vấn đề cho một cuộc chiến lâu dài.
Lỡ kẻ địch cũng tìm cách khắc chế thuyền hơi nước, bọn họ sẽ không có tiếp viện.
Ngay cả khi thuyền hơi nước mới đến, khả năng chở một lượng lớn lương thực để tiếp viện cũng là rất nhỏ.
Đến lúc đó thuyền hơi nước sẽ phải quay lại Xuyên Thục để chuẩn bị lương thực, sau đó vận chuyển đến đây, chuyện này cũng sẽ mất rất nhiều thời gian.
Thế nên Lưu Thiết đã nghe theo lời đề nghị của Điền tiên sinh, bắt đầu phân phối lại lương thực từ bữa ăn này, không chỉ để đảm bảo cho các nhân viên hộ tống và binh lính nữ sẽ không bị đói mà còn là cố gắng để kéo dài thời gian chờ tiếp viện.
Cả nhân viên hộ tống và binh lính nữ đều biết tính cách của Lưu Thiết, nếu không phải thời điểm nguy cấp thì Lưu Thiết sẽ không hạn chế ăn uống.
Biết vậy, các nhân viên hộ tống và binh lính nữ cũng không khó chịu, chỉ cầm bánh bao rời đi, trước khi trời tối đã hoàn thành việc bàn giao thủ thành phía bắc và phía nam.
Cả ngày hôm nay, hầu như các cuộc tấn công của Đông Man chưa bao giờ dừng lại.
Trên thảo nguyên ngoài tường thành, xác chết lại dày thêm một lớp.
Đặc biệt là khi Phương Châu phát hiện điều động một tiểu đoàn hộ tống, vua Đông Man đã ra lệnh tấn công cực kỳ mãnh liệt, để nhân cơ hội để mở một lỗ hổng.
Cũng may Phương Châu đã nghĩ ra giải pháp trước khi điều người.
Hầu như tất cả kẻ địch đều lao tới tường thành, nhưng cuối cùng đều bị các nhân viên hộ tống đánh lui.
Nhân viên hộ tống ca ngày đã chiến đấu suốt một ngày, tuy rất mệt mỏi nhưng sau khi bàn giao xong họ cũng không quay lại ăn uống nghỉ ngơi ngay mà họ nhân lúc màu trời còn thấy được đã bắt đầu thu dọn đồ đạc, lại bắt đầu dỡ nhà bổ sung gạch cho xe bắn đá ở tường thành phía bắc.
Cũng không có cách nào, trận chiến ban ngày đã tiêu tốn quá nhiều gạch đá, lúc này bên mấy xe bắn đá trên tường thành đều đã trống không.
Hiện giờ xe bắn đá là lực lượng chính dùng để tấn công kẻ địch, nên không thể thiếu gạch được.
Sáng hôm nay đã tiêu hao rất nhiều gạch, hai tòa nhà dưới tường thành đã không còn.
Nếu cứ tiếp tục chiến đấu với tốc độ này thêm vài ngày nữa, thì e là tất cả những tòa nhà dưới tường thành sẽ bị phá hủy đi hết.
Nhưng Lưu Thiết không còn lựa chọn nào khác.
Hôm nay là đêm đầu tiên liên quân Tấn Man đến, Điền tiên sinh lo lắng có thể vua Đông Man sẽ hợp nhất với liên quân Tấn Man, phát động thế gọng kìm Bắc Nam mà tấn công vào ban đêm.
Nếu không chuẩn bị đầy đủ thì hậu quả sẽ rất nghiêm trọng.
Sự thật đã chứng minh những lo ngại của Điền tiên sinh là đúng.
Trời chưa tối, đã có một làn khói dày đặc bốc lên trên thảo nguyên, một lúc sau, doanh trại liên quân Tấn Man cũng xuất hiện một cột khói, rõ ràng đây là tín hiệu cho thấy hai bên đã thỏa thuận trước đó.
Ngay khi màn đêm buông xuống, người Đông Man ở phía bắc đã bắt đầu điên cuồng tấn công.
Liên quân Tấn Man đã được nghỉ ngơi một ngày ở phía nam, cũng tràn ra khỏi doanh trại và tiến thẳng về phía tường thành phía nam!