“Tìm đi!” Kim Phi lạnh lùng nói: “Ông đây phải lột da, rút gân của đám súc sinh này rồi treo lên tường thành Thư Châu!”
Kim Phi luôn phản đối việc tra tấn, nhưng lần này y thật sự đã bị quyền quý Thư Châu chọc giận!
Vừa rồi sau khi Thiết Thế Hâm đọc xong báo cáo trận chiến đã vô cùng tức giận, hận không thể cắn chết những tên quyền quý đã chạy trốn kia.
Nhưng sau khi nghe tin Kim Phi hạ lệnh đuổi giết bọn họ thì vẫn khuyên ngăn: “Tiên sinh, chỉ có một nghìn quân Thiết Lâm, giờ đây thành Thư Châu lại hỗn loạn như vậy, vốn dĩ bọn họ trấn thủ thành Thư Châu đã rất khó khăn rồi, nếu như lại phân bổ nhân thủ ra để truy sát quyền quý thì sẽ không đủ nhân thủ để bảo vệ thành, chỉ sợ sẽ gây ra tình trạng hỗn loạn...”
“Vậy thì phái thêm một nghìn người nữa đi Thư Châu!” Kim Phi nói: “Gần đây tuyết rơi dày đặc, bọn họ chạy không xa, cho dù phải lục soát toàn bộ Thư Châu thì ông đây cũng phải tìm được bọn họ!”
Thiết Thế Hâm vẫn muốn khuyên ngăn nhưng lại nhìn thấy Hàn Phong đứng ở bên cạnh đang nháy mắt với ông ta.
Thiết Thế Tâm sửng sốt một chút rồi lập tức tỉnh táo lại.
Đám quyền quý Thư Châu này không những đốt lương thực, để lại phiền toái lớn vô cùng cho quân Thiết Lâm mà còn gây ra một cái khởi đầu vô cùng tồi tệ, nếu không thể bắt và xử tử một cách tàn bạo nhất thì sau này khi bình định Trung Nguyên, các quyền quý khác sẽ noi gương họ, như vậy sẽ rất phiền phức.
Gần đây trọng tâm công việc của ông ta là mở rộng dân sinh nên vừa rồi ông ta chỉ chú ý đến việc duy trì sự ổn định ở Thư Châu nên đã xem nhẹ chuyện này.
Vì thế, cho dù phải trả giá thế nào thì cũng phải bắt được đám quyền quý ở Thư Châu, hơn nữa phải xử lí bằng cách bạo lực nhất, chỉ như thế mới có thể khiến quyền quý ở nơi khác sợ hãi và để họ hiểu được hậu quả của việc đốt lương thực!
Cửu công chúa hiển nhiên cũng hiểu ý tứ của Kim Phi, gật đầu nói: “Sở dĩ ta muốn tìm phu quân là để suy nghĩ xem nên bố trí quân ở đâu để truy lùng kẻ chạy trốn!”
“Hãy để Quân Thiết Lâm bù đắp sự thiếu sót.” Kim Phi suy nghĩ một chút rồi nói: “Điều động thêm một nghìn người nữa từ doanh trại Thiết Lâm đi!”
“Vậy thì có lẽ lực lượng thủ hộ ở Giang Nam sẽ không đủ!” Cửu công chúa cau mày nói.
Mặc dù sau khi quân Thiết Lâm chiếm được kho lương thực không mở rộng quy mô nhưng các huyện xung quanh kho lương thực đều do quân Thiết Lâm kiểm soát.
Giang Nam cũng có nhiều núi, trước đây cũng có một số quyền quý đã sợ hãi bỏ chạy khi quân Thiết Lâm chiếm kho lương thực, giờ đây thường xuyên ẩn náu trong núi để quấy rối, quân Thiết Lâm không chỉ phải canh giữ kho lương thực và bến tàu, duy trì lui tới giữa thuyền và khinh khí cầu để tiếp viện kịp thời mà còn phải thủ hộ các huyện này.
Khánh Hoài điều động một nghìn người đến Thư Châu đã làm ảnh hưởng đến quyền kiểm soát của địa phương, nếu lại điều động thêm một nghìn người nữa thì một số huyện có thể sẽ mất quyền kiểm soát.
“Không phải quân Thiết Lâm huấn luyện binh phủ sao? Hãy để các huyện lân cận cho binh phủ quản lý, ta xem xem ai dám gây sự trong lúc quân Thiết Lâm đi vắng!” Kim Phi lạnh lùng nói.
“Được.” Cửu công chúa gật đầu.
“Đúng rồi, vì sao quyền quý Thư Châu lại biết quân Thiết Lâm sẽ đến từ sớm như vậy?” Kim Phi quay đầu nhìn Hàn Phong.
Một số khu căn cứ được Kim Phi lựa chọn đều có hai điểm chung, thứ nhất là trong lãnh thổ phải có trữ lượng khoáng sản, để sau khi chiếm giữ khu căn cứ có thể mang lại động lực phát triển bền vững cho khu căn cứ.
Thứ hai là phải ở gần sông, ít nhất có thể đi bằng thuyền lầu và ca-nô, như thế không những có thể nhanh chóng được vận chuyển binh lực đến đó mà khoáng sản khai thác được còn có thể được vận chuyển ra ngoài bằng đường thủy.
Ví dụ như huyện Phong Lăng do Lưu Thiết chiếm đóng chỉ cách sông Hoàng Hà vài chục dặm, khu vực khai thác được các nhân viên kỹ thuật phát hiện chỉ cách sông Hoàng Hà hơn mười dặm.
Thư Châu mà quân Thiết Lâm cần chiếm nằm ở phía Bắc sông Trường Giang, khoảng cách đến sông lớn Trường Giang khoảng bảy mươi dặm, nhưng khoảng cách đến một nhánh của sông Trường Giang thì chưa đến mười dặm.
Nếu hành quân vội vàng thì có thể đi được mười lăm dặm trong nửa giờ, nhưng bởi vì có một mỏ đồng ở huyện của thành Thư Châu mà vừa hay vị trí của mỏ đồng lại ở đối diện với quận thành và ở một vùng núi cách sông nhánh hơn ba mươi dặm.
Theo tin tức mà mật thám thu được thì mỏ đồng này vẫn luôn được hoạt động, trong kho vẫn còn rất nhiều đồng thau đã được nung sơ bộ.
Đồng thau không chỉ là loại tiền tệ chủ đạo hiện nay ở Đại Khang mà còn là một nguyên liệu thô công nghiệp rất quan trọng. Hiện nay Kim Phi đang nghiên cứu sản xuất máy phát điện và động cơ điện, nếu thành công sẽ cần một lượng lớn đồng thau để sản xuất các thiết bị liên quan đến điện lực.