Mục lục
Xuyên không: Quay về cổ đại, tay trái kiều thê tay phải giang sơn
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Trịnh Trì Viễn đứng trên boong tàu của chiếc thuyền lầu hàng giữa, nhìn khung cảnh quen thuộc xung quanh và thở dài nói: “Cuối cùng đã trở lại, vẫn là máy hơi nước dùng tốt hơn!”

Đang là mùa gió bắc, nếu không có máy hơi nước, thuyền lầu chở hàng hóa nặng như vậy mà ngược chiều gió cũng khó như việc lên trời, kể cả có thể quay lại thì cũng phải mất ít nhất vài tháng, thậm chí chỉ có thể phải chờ ở khu vực biển nước K đến sang năm bắt đầu mùa gió nam thì mới có thể quay về.

Có máy hơi nước thì chỉ mất chưa đến nửa tháng bọn họ đã trở lại, điều mà trước đây Trịnh Trì Viễn chưa bao giờ dám nghĩ tới.

Lúc trước sau khi đóng xong thuyền bọc thép, Kim Phi còn điều động không ít thủy thủ từ thủy quân, Trịnh Trì Viễn tuy rằng tích cực phối hợp, nhưng thâm tâm vẫn cảm thấy Kim Phi không biết biển rộng hung hiểm, suy nghĩ kỳ lạ.

Anh ta đã đối mặt với biển cả nửa đời người, cũng biết rất rõ về biển, biển nguy hiểm hơn vẻ bề ngoài rất nhiều, thủy quân từng truy đuổi cướp biển và gặp phải một cơn bão lốc, khi đó anh ta đang ở trong vùng biển rộng lớn, không kịp quay về, không có chỗ tránh gió, sáu chiếc tàu ra khơi nhưng chỉ có ba chiếc quay trở lại.

Vùng duyên hải thì đỡ hơn, càng đi vào thì gió và sóng càng mạnh.

Kim Phi đã nói, đại lục Châu Mỹ cách Đại Khang chục ngàn dặm, khi đó Trịnh Trì Viễn tin rằng việc vượt qua hàng chục ngàn dặm biển là không thể nếu có gió mạnh và sóng lớn hoặc nếu bị lạc giữa biển, có khi cả đời cũng chẳng đến được.

Lúc ấy Trịnh Trì Viễn thử khuyên hai lần, đều bị Kim Phi phản bác, thấy Kim Phi đã quyết tâm, Trịnh Trì Viễn cũng không khuyên thêm nữa.

Nhưng chuyến đi về phía Nam tới nước K làm Trịnh Trì Viễn hiển ra, từ trước đến nay mình đã sai lầm.

Khi đi thuyền trên biển, ưu điểm của tàu hơi nước quá rõ ràng, dù gió có thổi thế nào cũng không ảnh hưởng đến việc di chuyển bình thường của hạm đội.

Điều quan trọng nhất là các tàu chiến truyền thống sử dụng chế độ lái bằng buồm, đòi hỏi phải kéo buồm lên vị trí rất cao, trước lực cản của buồm, khả năng lật thân tàu sẽ rất cao.

Mà thuyền lầu chạy máy hơi nước áp dụng được dẫn động bởi một chân vịt, thân tàu chịu lực dồn về đuôi tàu, giúp thuyền lầu chạy êm hơn và không cần lo lắng về gió và sóng nhỏ thông thường.

Thuyền lầu đã như thế, thuyền bọc thép mà Kim Phi đã rất tốn kém để tạo nên thì càng không cần phải nói.

Lúc ấy Trịnh Trì Viễn đi lên tham quan, cửa giữa boong và cabin của chiến hạm bọc thép có thể bịt kín, nếu có gió mạnh và sóng lớn không thể chống lại, đóng cửa khoang kia lại, dù thuyền bọc thép bị cuốn ra biển, nó cũng có thể nổi trở lại.

Nếu Kim Phi đã chế tạo thành công chiến hạm bọc thép, không thể không chế tạo chiếc thứ hai.

Khi nghĩ đến khả năng thay thế toàn bộ hạm đội bằng chiến hạm bọc sắt chạy bằng động cơ hơi nước, Trịnh Trì Viễn lập tức cảm thấy trong lòng dâng trào niềm tự hào, anh ta cảm thấy khoảng cách mấy vạn dặm cũng không phải là quá xa, ít nhất là đã không còn ngoài tầm với.

Trịnh Trì Viễn đang mong chờ một tương lai tươi sáng thì phát hiện các thủy thủ bên cạnh đang nhìn lên bầu trời.

Kim Phi từng nhìn thấy mấy blogger nổi tiếng nói đùa rằng, nếu trên đường có mấy người đều cùng nhìn lên bầu trời, vậy thì đa phần những người đi ngang qua cũng sẽ dừng lại ngước mắt lên nhìn xem họ đang nhìn cái gì. Cuối cùng, thậm chí còn khiến cả một nhóm người nhìn lên bầu trời, mọi người trên đường đều nhìn lên để xem trên bầu trời có gì.

Lúc này Trịnh Trì Viễn cũng là như thế, thấy các thủy thủ đang nhìn bầu trời, anh ta cũng vô thức ngẩng đầu lên.

Lúc nãy anh ta nhìn về phía tây nhìn đường bờ biển đằng xa, lúc này quay đầu nhìn lên không trung phía bắc mới phát hiện bầu trời có thêm một đội hình phi thuyền.

Các phi thuyền điều khiển và bảo vệ hạm đội đã phát hiện ra phi thuyền ở phía đối diện, nhưng họ không biết danh tính của phía bên kia.

Có điều phi thuyền là trang bị đặc biệt của tiêu cục Trấn Viễn, bọn họ cũng không lo lắng là kẻ địch, đến khi cách giữa hai bên không còn xa nữa mới vẫy cờ, hỏi thân phận của đối phương.

Trịnh Trì Viễn giơ lên kính viễn vọng lên nhìn sang, tình cờ nhìn thấy đội hình đối diện đang vẫy cờ và đáp lại.

Sau khi nhìn rõ ý nghĩa của tín hiệu cờ, sắc mặt Trịnh Trì Viễn lập tức thay đổi, quay đầu gọi cận vệ: “Mau gọi Lạc Lan cô nương!”

Khi đốt nồi hơi, một lượng lớn khí thải sẽ được tạo ra, nhiệt độ của khí thải rất cao, thực chất cũng là nguồn năng lượng, lúc trang bị máy hơi nước cho thuyền lầu, Kim Phi thiết kế hai bộ hệ thống xả khói, một trong số đó là nối khí thải đến từng cabin thông qua các đường ống. có thể đảm bảo nhiệt độ trong nhà vào mùa đông.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
FM
29 Tháng hai, 2024 15:44
Like
BÌNH LUẬN FACEBOOK