Mục lục
Xuyên không: Quay về cổ đại, tay trái kiều thê tay phải giang sơn
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Hồng Đào Bình bước ra khỏi xưởng đóng thuyền, nhìn dòng người đi bộ dài vô tận trên đường, cùng những con tàu lớn nhỏ qua lại, trong mắt anh ta hiện lên vẻ khó tin.

Thậm chí anh ta còn cảm thấy mình đã thức suốt đêm để chế tạo thuyền nên mới xuất hiện ảo giác!

Anh ta đang mơ hồ thì tình cờ gặp được Trịnh Trì Viễn đang trở về từ bến tàu.

Hồng Đào Bình tóm lấy Trịnh Trì Viễn và hỏi: "Trịnh tướng quân, đã xảy ra chuyện gì vậy? Sao đột nhiên lại có nhiều người như vậy?"

Trịnh Trì Viễn liếc nhìn mái tóc rối bù của Hồng Đào Bình, anh ta mỉm cười và hỏi: "Hồng công tử, đã lâu rồi ngươi không ra khỏi xưởng đóng thuyền phải không?"

“Không phải tiên sinh đang vội dùng thuyền lầu sao? Gần đây ta đều đang tăng ca."

Hồng Đào Bình vuốt mái tóc rối bù trên đầu, anh ta nhẩm tính trong đầu số ngày mình bế quan, cau mày nói: "Không đúng, ta cũng chỉ ở trong xưởng đóng thuyền chưa tới một tháng mà thôi."

Trấn Ngư Khê thay đổi quá lớn, Hồng Đào Bình nói xong, trong lòng cũng hơi nghi ngờ mình có nhớ nhầm ngày hay không.

"Hồng công tử, một tháng cũng đủ để tiên sinh làm rất nhiều thứ!" Trịnh Trì Viễn nói với vẻ xúc động: "Trong một tháng này, các sân hái và sân phơi đều đang tuyển người làm một cách điên cuồng, ta đã cử mười mấy người chèo thuyền đến đảo Mạo Lãng, sân phơi thì còn thuê nhiều người hơn nữa!"

"Ngư Khê làm sao có nhiều người như thế chứ?" Hồng Đào Bình ngạc nhiên hỏi.

Tàu chiến của Trịnh Trì Viễn được xưởng đóng thuyền của nhà họ Hồng tạo ra, Hồng Đào Bình biết rất rõ về khả năng chuyên chở của tàu chiến.

Mười mấy người chèo thuyền cũng là rất nhiều.

Ngư dân ở trấn Ngư Khê trước đây đều đã được đưa đến đảo Mạo Lãng, cho dù đưa tất cả những người còn lại ở trấn trên qua đó, chỉ sợ cũng không đủ cho mười mấy chiếc thuyền.

Trấn Ngư Khê không có nhiều người như vậy, nhưng có rất nhiều người tị nạn."

Trịnh Trì Viễn nói: "Bây giờ ở Giang Nam và Trung Nguyên chỗ nào cũng có người tị nạn, chỉ cần có cơm ăn, muốn bao nhiêu người cũng được!"

“Đúng rồi, còn có những người tị nạn, xem ra ta thực sự thức đến mức hồ đồ rồi."

Hồng Đào Bình lắc đầu: "Tiên sinh đã tuyển dụng được bao nhiêu người tị nạn?"

"Ta không biết con số chính xác, nhưng chắc là khá nhiều."

Trịnh Trì Viễn nói: "Không phải là ngươi không biết, tiên sinh chính là có lòng dạ của Bồ Tát, chỉ cần những người tị nạn đến nhờ cậy sẵn sàng làm việc, y sẽ sẵn sàng cho bọn họ một con đường sống."

"Tuyển dụng nhiều người tị nạn như vậy, liệu có dùng hết không?" Hồng Đào Bình lo lắng hỏi.

Ý định ban đầu của Kim Phi trong việc tuyển dụng người tị nạn chắc chắn là xuất phát từ lòng tốt, muốn cho người tị nạn một con đường để sống, nhưng người tị nạn chỉ là mở miệng ra để ăn cơm, mọi người đều vui vẻ khi được ăn no, nếu bọn họ không được ăn no thì sẽ khiến cho những người tị nạn có những phản ứng dữ dội.

Trong lịch sử đã từng xuất hiện rất nhiều lần, có một số người buôn bán giàu có và thân sĩ, cường hào phát cháo trong những năm có nạn đói, kết quả là số lượng người tị nạn bị thu hút đến quá lớn, đến nỗi người phát cháo không đủ sức gánh vác, cuối cùng đã từng có người chết dưới tay những người tị nạn.

"Kim tiên sinh làm việc mà Hồng công tử còn lo lắng ư?"

Trịnh Trì Viễn nói: "Chưa nói đến những thứ khác, chỉ với việc trên đảo Mạo Lãng có nhiều rong biển như vậy, cũng sẽ không có người chết đói, chẳng những sẽ không ai chết đói, mà Kim tiên sinh còn trả lương cho người tị nạn, hơn nữa tiền lương cũng không thấp!"

"Trả lương cho người tị nạn à?" Hồng Đào Bình sửng sốt: "Ta nghe nói bây giờ Xuyên Thục đang gặp khó khăn về tài chính, cho dù tiên sinh có tốt bụng và muốn làm chuyện tốt thì cũng không thể cho tiền ở đây nữa phải không?”

“Hồng công tử, ngươi lại nhầm rồi,” Trịnh Trì Viễn cười nói: “Kim tiên sinh không những không phát tiền cho Đông Hải, mà gần đây y chắc chắn đã kiếm được rất nhiều tiền từ việc buôn bán ở Đông Hải!"

"Làm sao kiếm được?" Hồng Đào Bình buồn bực hỏi.

"Đương nhiên là kiếm tiền từ rong biển rồi!"

Trịnh Trì Viễn nói với anh ta về việc Đường Tiểu Bắc phân loại rong biển thành bốn loại và kiếm được rất nhiều tiền ở khu vực Xuyên Thục một lần.

Hồng Đào Bình nghe xong thì nói ra lời khen ngợi từ tận đáy lòng: “Tiểu Bắc phu nhân thực sự rất giỏi, như này cũng có thể kiếm được tiền, chẳng trách quy mô của thương hội Kim Xuyên lại lớn như vậy."

"Tiểu Bắc phu nhân đúng là rất giỏi, nhưng ta lại cảm thấy tiên sinh còn giỏi hơn!" Trịnh Trì Viễn cũng hùa theo: "Trước kia, ta đã nghe nói tiên sinh có năng lực biến thối nát thành thần kỳ, chỉ cần là nơi y tới, cho dù trước kia là dáng vẻ như thế nào, cũng sẽ trở nên thịnh vượng, trước đây ta không tin, nhưng bây giờ ta tin rồi!”

Nếu là trước đây, Hồng Đào Bình nhất định sẽ cho rằng Trịnh Trì Viễn đang tâng bốc Kim Phi, nhưng lần này anh ta cũng có cảm giác giống như Trịnh Trì Viễn.

"Ta cũng tin rồi!" Hồng Đào Bình gật đầu ngưỡng mộ: "Tiên sinh mới chỉ ở trấn Ngư Khê được một tháng, trấn Ngư Khê đã trải qua những biến đổi nghiêng trời lệch đất, đúng là có thể nói là biến thối nát thành thần kỳ!”

"Hồng công tử, xưởng đóng thuyền thế nào rồi? Tất cả thuyền lầu đã được làm xong chưa?" Trịnh Trì Viễn hỏi.

Kim Phi đã từng hứa rằng sau khi thuyền lầu được làm xong, có thể giao cho thủy quân một con thuyền, Trịnh Trì Viễn đã rất mong chờ.

Nhưng gần đây, anh ta luôn phải chạy đi chạy lại giữa bến tàu và đảo Mạo Lãng, bận đến mức sắp bay lên rồi, căn bản không có thời gian đến xưởng đóng thuyền để hỏi tiến độ.

Người cuồng công việc như Hồng Đào Bình đã xuất hiện thì có nghĩa là tiến độ rất tốt.

Đúng thật, Hồng Đào Bình gãi đầu trả lời: "Bảy chiếc thuyền lầu đã được lắp ráp xong, hôm nay chúng ta đang tiến hành kiểm tra lần cuối cùng đối với chiếc thứ sáu và thứ bảy, nếu không có vấn đề gì thì ngày mai sẽ có thể xuống nước."

"Tốt quá rồi!"

Trịnh Trì Viễn vỗ đùi, xoay người chạy ra cửa.

Sau hơn một tháng tiếp xúc, anh ta và Kim Phi đã trở nên rất quen thuộc, cũng hiểu rõ tính cách của Kim Phi, biết Kim Phi thích đi thẳng vào vấn đề nên không còn cẩn thận phỏng đoán suy nghĩ của Kim Phi như trước nữa.

Anh ta muốn đi tìm Kim Phi xin thuyền lầu!

Hồng Đào Bình nhìn thấy Trịnh Trì Viễn đang vội vã rời đi thì gãi đầu khó hiểu, nhưng lại lười nghĩ nhiều, gãi ngứa rồi đi về.

Hơn nửa tháng chưa tắm, lúc làm việc cũng không có cảm giác gì, bây giờ đã xong việc rồi, Hồng Đào Bình cảm thấy toàn thân ngứa ngáy không chịu được, phải nhanh chóng quay về tắm rửa một cái, sau đó lại ăn một bữa thật no.

Sau khi ăn xong vốn dĩ anh ta muốn chợp mắt một lát, nhưng suy nghĩ một chút, Hồng Đào Bình vẫn chuẩn bị đi tìm Kim Phi một chuyến trước.

Lúc chạy tới sân nhỏ của Kim Phi, tình cờ nhìn thấy Trịnh Trì Viễn đi ra khỏi thư phòng của Kim Phi với vẻ mặt phấn khởi.

Hồng Đào Bình quen biết Trịnh Trì Viễn lâu như vậy, chưa bao giờ thấy anh ta vui vẻ như vậy, tò mò hỏi: "Trịnh tướng quân, ngươi có chuyện gì vui à?"

"Hồng công tử, Kim tiên sinh đồng ý sẽ giao cho thủy quân hai chiếc thuyền lầu!"

Trịnh Trì Viễn xúc động vỗ vai Hồng Đào Bình: "Không phải là chiếc thuyền ván gỗ như trước kia, mà là một chiếc thuyền lầu chạy bằng động cơ của máy hơi nước!"

Chờ đợi lâu như vậy, cuối cùng anh ta cũng có được con thuyền hơi nước mà anh ta hằng mơ ước.

Hơn nữa Kim Phi rất hào phóng, cho hai con thuyền cùng một lúc!

Sau này lại gặp phải cướp biển thì thủy quân không còn sợ không đuổi kịp nữa!

"Chúc mừng Trịnh tướng quân!"

Hồng Đào Bình cũng biết mong muốn có thuyền hơi nước của Trịnh Trì Viễn, mỉm cười và chắp tay bày tỏ sự chúc mừng.

"Cùng vui, cùng vui!" Trịnh Trì Viễn cũng đáp lễ, rồi lại quay người chạy đi.

Anh ta muốn quay về báo tin vui này cho các tướng lĩnh thủy quân, đồng thời chọn ra một nhóm thủy quân lành nghề để lên phục vụ trên thuyền!

Hồng Đào Bình xoa bả vai đau nhức vì bị Trịnh Trì Viễn vỗ kia, tiến vào thư phòng dưới sự dẫn dắt của Thiết Chùy.

"Hồng công tử đến rồi, ngồi đi!"

Kim Phi ra hiệu cho nữ nhân viên hộ tống bên cạnh rót một tách trà cho Hồng Đào Bình: "Gần đây vất vả rồi, bây giờ việc lắp ráp thuyền lầu đã hoàn thành, sao Hồng công tử không nghỉ ngơi trước đã”.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
FM
29 Tháng hai, 2024 15:44
Like
BÌNH LUẬN FACEBOOK