“Tháng giêng là tháng hoa đào, mận
Lập xuân hoa nở ánh rực hồng
Đào, mận nở hoa sáng rực rỡ
Trăng soi năm tận với tháng cùng…”
Người đưa thư chỉ vào bài thơ trên giấy, bắt đầu giải thích cho người dân.
Hầu hết người dân Đại Khang đều không biết chữ, dù người đưa thư đã giải thích rất kỹ và chu đáo nhưng đa số người dân vẫn không hiểu.
Nhưng bây giờ chưa hiếu cũng không sao, Kim Phi đã yêu cầu người đưa thư, trong hai tháng, mỗi lần anh ta đến đọc báo, sẽ đọc lại bài thơ hai mươi bổn tiết khí.
Nghe lâu, nghe nhiều, sẽ tự hiếu.
Ngoài người đưa thư, những người dân nghe hiểu, sau khi quay về sẽ tự đi khoe.
Sau khi giải thích về hai mươi bốn tiết khí, người đưa thư chỉ vào tờ lịch bên dưới và nói: “Đây là lịch do tiên sinh biên soạn, qua một ngày sẽ gạch một ngày, tất cả các tiết khí đều được đánh dấu trên đó, nếu mọi người không nhớ được, thì xem ngày trên lịch sẽ biết!”
“Cái này hay, sau này không cần lo lắng nhớ nhầm ngày nữa!”
Người dân liên tục gật đầu.
Bây giờ phần quan trọng nhất đã xong, người đưa thư bắt đầu đọc những phần khác của tờ báo.
Trên thực tế, số đầu tiên của nhật báo Kim Xuyên chỉ to bằng tờ giấy A3, không nhiều nội dung, nhưng luôn có người dân nói không nghe rõ, yêu cầu người đưa thư đọc lại.
Đặc biệt là phần quân sự, người đưa thư đã đọc tổng cộng bảy tám lần.
Đợi đến khi đọc xong, đã là buổi trưa.
Người dân thấy giọng người đưa thư đã khản đặc, nên mới bỏ qua cho anh ta, nhưng vẫn chưa thấy thoả mãn.
Khi họ rời đi, tin tức về nhật báo Kim Xuyên cũng được lan truyền khắp trấn Phong Thủy.
Đại Khang thiếu các phương thức giải trí, phương tiện liên lạc và phương tiện giao thông cũng thiếu thốn như vậy, nhiều người cả cuộc đời chỉ sống quanh làng, đi vào chợ trong trấn đồng nghĩa với việc đi xa, họ hầu như không biết gì về thế giới bên ngoài.
Nhưng điều này không có nghĩa là họ không tò mò về thế giới bên ngoài, chỉ là trước đây họ không có kênh đế tìm hiếu mà thôi.
Báo chí xuất hiện, đã thỏa mãn sự tò mò của
người dân về thế giới bên ngoài.
Phiên chợ ở trấn Phong Thủy họp ba ngày một lần, người đưa thư vốn định đọc báo ba ngày một lần, nhưng ai ngờ vào rạng sáng ngày hôm sau, trưởng trấn tìm anh ta, nói người dân đã đợi ở dưới sân khấu, chờ anh ta đến đọc báo.
“Hôm nay không phải không có chợ phiên sao? Sao vẫn có người đi chợ?” Người đưa thư tò mò hỏi.
“Những người này không đến đi chợ, mà đến tìm ngài nghe đọc báo!” Trưởng trấn chắp tay nói: “Ngài xem thử đi?”
“Được, ta đi ngay!”
Người đưa thư xách chiếc túi đựng báo lên, rồi đi theo trưởng trấn lên sân khấu.
Khiến anh ta bất ngờ là, hầu hết những người dân đến hôm nay đều là những người anh ta đã gặp ngày hôm qua.
“Báo mới vẫn chưa được giao, nếu đọc thì vẫn là báo của ngày hôm qua, các ngươi đến đây làm gì?”
Người đưa thư dở khóc dở cười hỏi.
“Chúng ta quên mất nội dung hôm qua rồi, hôm nay muổn nghe lại.”
Người dân hôm qua đến nghe, mỉm cười trả lời.
Người đưa thư lắc đầu, lấy tờ báo từ trong túi
ra.
Anh ta tưởng người dân chỉ tò mò hai ngày, mấy ngày nữa sẽ ốn, nhưng anh ta phát hiện ra mình sai rồi.
Ngày thứ ba, người dân đến nghe báo càng đông hơn.
Theo lời trưởng trấn nói, có rất nhiều người dân đến trước bình minh chỉ để ngồi gần hơn, để có thế nghe rõ.
Tinh huống này không chỉ xảy ra ở trấn Phong Thuỷ, mà còn xảy ra khắp Xuyên Thục.
Nhật báo Kim Xuyên trở thành cửa sổ duy nhất để mọi người tìm hiểu thế giới bên ngoài, sau khi ra mắt, nó nhanh chóng trở nên phố biến ở Xuyên Thục, chỉ trong thời gian rất ngắn đã tạo nên sức ảnh hưởng rất lớn!
Trước đây, điều mà người dân thường nói đến nhiều nhất sau bữa tối là chuyện nhà, nhưng bây giờ thì khác, họ bắt đầu quan tâm đến nông nghiệp khoa học, quan tâm đến chiến sự, quan tâm đến công việc của đội Chung Minh ở đất Tần.
Tất nhiên, cũng có rất nhiều phụ nữ bị những câu chuyện ở phần 4 thu hút, một ngày không nghe sẽ phải hỏi khắp nơi xem câu chuyện phát triển thế nào.
Kim Phi xuất bản nhật báo Kim Xuyên, chính
là để dẫn dắt người dân.
Sự thật đã chứng minh, mục tiêu của y đã đạt được, kết quả còn tốt hơn mong đợi.
Với sự dẫn dắt âm thầm của nhật báo Kim Xuyên, người dân càng ngày càng có ấn tượng tốt với Đại Khang mới, ngày càng có cảm giác thuộc về Đại Khang mới.
Thời gian gần đây, người dân nhiều nơi đã chủ động thành lập các đội dân quân, tự mình giữ gìn an ninh địa phương.
Cửu công chúa nghe được tin tức, trầm mặc hồi lâu.
Khi Trần Cát nắm quyền, người dân bị ép đi lính, ở một số nơi, binh phủ thậm chí còn được cử đi bắt thanh niên trai tráng.
Sau khi Kim Phi phù trợ cửu công chúa thành lập nước Đại Khang mới, luôn dựa vào tiêu cục Trấn Viễn và quân Trân Viễn để chiến đấu, chưa bao giờ cưỡng ép dân tòng quân, tất cả đều dựa vào sự tự nguyện của nhân dân.
Nhưng khi nhân viên hộ tống đánh chiếm địa bàn, cũng cần người quản lý chứ?
Đặc biệt là phương diện trị an, luôn có lỗ hống rất lớn.
Tuy nhiên hiện nay, với sự xuất hiện của đội
dân quân ở nhiều nơi, áp lực đối với phương diện trị an đã giảm đi đáng kể.
Quan trọng nhất là đội dân quân trị an đều do người dân tự nguyện thành lập, không cần Kim Phi phân phát vũ khí, hay trả lương cho họ, điều này giúp giảm bớt áp lực tài chính cho triều đình.
Gần đây Kim Phi cũng rất chú ý tới báo chí, mỗi ngày rảnh rỗi đều chạy đến tòa soạn báo.
Sau khi nhận được phản hồi từ nhiều nơi, cuối cùng Kim Phi cũng cảm thấy nhẹ nhõm.
Nhưng Trần Văn Viễn cảm thấy hơi bực bội.
Bởi vì hôm nay Kim Phi tìm anh ta, muốn đăng quảng cáo trên báo!
Theo quan điểm của Trần Văn Viễn, báo chí rất thiêng liêng, nhưng Kim Phi muốn dùng nó đế kinh doanh!
Thật là thiếu tôn trọng báo chí!
Nếu không phải Kim Phi đưa ra đề nghị này, Trần Văn Viễn đã chửi mắng từ lâu.
Cho dù là Kim Phi, Trần Văn Viễn cũng không đồng ý thoả hiệp, sau nhiều do dự, anh ta dẫn Triệu Nhạc đến tìm Kim Phi, hy vọng có thế gây áp lực choy.
“Tiên sinh, báo chí thiêng liêng như vậy, dùng chúng vào việc kinh doanh hình như không tốt lắm nhỉ?”
“Có gì mà không tốt chứ?” Kim Phi không ngẩng đầu lên nói: “Công nhân in báo và người đưa thư đều phải trả tiền công, giấy mực cũng tốn tiền, không tung ra quảng cáo thì lấy tiền đâu ra?”
Kim Phi đã nghĩ đến việc tung ra quảng cáo trước khi thành lập tờ báo.
Nhật báo Kim Xuyên đang độc quyền trong ngành báo chí, nếu không dùng để quảng cáo thì thật lãng phí không phải sao?
Ngay cả khi không tung ra sản phẩm của người khác, thì tuyên truyền sản phẩm của mình cũng được mà.
Ngay lúc Trần Văn Viễn định khuyên tiếp, Tiểu Ngọc đã lao vào thư phòng.
Sau hai năm huấn luyện, Tiểu Ngọc đã không còn là tiểu cô nương hấp tấp ngày xưa nữa, mà đã điềm tĩnh hơn rất nhiều, hầu hết khi đến gặp Kim Phi, sẽ đế Thiết chuỳ hoặc Bắc Thiên Tầm thông báo trước.
Lần này không hề thông báo, điều đó có nghĩa là có chuyện vô cùng quan trọng.
Trần Văn Viễn và Triệu Nhạc nhìn nhau, im lặng ngồi sang một bên.
“Tiểu Ngọc, xảy ra chuyện gì vậy?” Kim Phi đặt bút xuống, ngẩng đầu.
Tiểu Ngọc không trả lời câu hỏi của Kim Phi
ngay, mà quay đầu nhìn Triệu Nhạc, sau đó lấy từ trong ngực ra một phong thư, đặt trước mặt Kim Phi.
Trong lòng Triệu Nhạc thấp thỏm, lập tức đứng lên.
“Có phải thành Vị châu xảy ra chuyện gì rồi không?”
“Ông Triệu đừng vội, đế ta xem thử.”
Kim Phi vừa an ủi Triệu Nhạc vừa mở phong thư.
Trong phong thư có hai trang giấy viết tay, chưa đọc xong trang đầu tiên, sắc mặt Kim Phi đã trở nên cực kỳ khó coi.
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
29 Tháng hai, 2024 15:44
Like
BÌNH LUẬN FACEBOOK