Mục lục
Xuyên không: Quay về cổ đại, tay trái kiều thê tay phải giang sơn
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Nếu nói sai đáng bị chém đầu thì Ngự sử đài sớm đã bị chém đầu từ lâu rồi.

Huống chi Kim Phi còn là quốc sư đương triều, có công lớn với Đại Khang, sao có thể chỉ vì một lời nói mà bị chém đầu?

Chém Kim Phi, sợ là Đại Khang sẽ lập tức hỗn loạn.

Thiết Thế Hâm thấy Từ Cương không nói nên lời, nhanh chóng bước đến hòa giải: "Tiên sinh, Từ đại nhân nói chuyện thẳng thắn, tiên sinh đừng tức giận!"

“Tiên sinh, vừa rồi là do hạ quan kích động nên mới nói năng xằng bậy, xin tiên sinh trách phạt!”

Từ Cương cũng rất thức thời, lúc này cúi đầu nhận sai.

Ta biết trách nhiệm của quan Ngự sử đài các ông là tìm ra lỗi, nhưng ông không thể cố ý vạch lá tìm sâu như vậy được!"

Kim Phi nói: "Lần sau trước khi nói, hy vọng ông hãy suy nghĩ thật kỹ, thật sự là vì xã tắc Đại Khang, chứ không phải chỉ để lấy danh tiếng mà không sợ xem trời bằng vung, đã nhớ chưa?"

"Đã nhớ!" Từ Cương nặng nề gật đầu.

Kim Phi thấy ông ta đã có thái độ thừa nhận sai lầm như vậy, bực dọc trong lòng cũng tiêu tán hơn phân nữa.

Nhìn thấy Nhuận Nương bưng ấm nước từ trong bếp đi ra, Kim Phi xoay người đi về phía thư phòng: “Vào trong chuyện đi, bên ngoài lạnh lắm.”

Nhuận Nương bưng ấm nước đi theo sau.

Thấy Từ Cương nhìn Nhuận Nương cau mày, Thiết Thế Hâm lo lắng Nhuận Nương không hiểu nội quy nên nhanh chóng giới thiệu: “Từ đại nhân, để ta giới thiệu với ông, đây là Nhuận Nương, người chịu trách nhiệm quản lý cuộc sống hằng ngày của tiên sinh ở Xuyên Thục!"

"Thiết đại nhân, ngài lại trêu chọc ta!"

Nhuận Nương trợn mắt nhìn Thiết Thế Hâm, sau đó khẽ cúi đầu chào Từ Cương.

"Ngự sử đài Từ Cương bái kiến phu nhân!"

Từ Cương vội vàng cung kính hành lễ, trong lòng thầm biết ơn Thiết Thế Hâm.

Vừa rồi ông ta thật sự đã muốn trách móc Nhuận Nương, may mắn là Thiết Thế Hâm đã nhắc nhở hắn, nếu không ông ta đã bị Kim Phi đè xuống đất đánh rồi.

Mấy người tiến vào phòng, Kim Phi lấy ra hai cái ly, sau đó cầm ấm nước từ trong tay Nhuận Nương chuẩn bị rót nước.

Từ Cương xua tay liên tục: "Tiên sinh, ngài là quốc sư, phu quân của Bệ hạ. Ngài có địa vị cao quý, sao ta dám làm phiền ngài chứ? Để ta làm cho!"

“Buông tay ra, đừng để bị bỏng!” Kim Phi kéo tay Từ Cương ra.

"Từ đại nhân, ta đã nói với ông rồi, tiên sinh tính cách hiền lành, không có một chút kiêu ngạo, bây giờ đã tin chưa?" Thiết Thế Hâm cười kéo tay Từ Cương: "Ông cứ ngồi đi!"

Từ Cương do dự một lúc nhưng vẫn ngồi xuống rồi đánh giá xung quanh.

“Lúc trước đi Xuyên Thục đã nghe danh quốc sư đại nhân sống rất giản dị, bây giờ ta đã nhìn thấy rồi!”

“Thế nào, không vạch lá tìm sâu nữa mà quay sang nịnh hót ta à?” Kim Phi liếc mắt nhìn Từ Cương.

"Ta nếu biết tâng bốc, năm đó đã không bị giáng chức phải về lại quê nhà."

Từ Cương cười tự giễu, sau đó nói: “Mặc dù ta nghĩ vẫn còn nhiều địa phương tiên sinh làm chưa tốt, nhưng từ tận đáy lòng ta rất khâm phục sự tiết kiệm của tiên sinh!

Với công lao và danh tiếng của ngài, lẽ ra ngài có thể yêu cầu bệ hạ xây dựng cho mình một cung điện ở Đông Hải, nhưng ngài đã không làm vậy, thay vào đó ngài sống ở một nơi đơn sơ như vậy, không có người hầu, nếu đây không thể gọi là giản dị, thì thế nào mới được coi là giản dị đây?”

Nơi ở hiện tại của Kim Phi quả thực rất đơn giản, chưa kể so với cung điện trước đây của Trần Cát, nhà của nhiều địa chủ còn trang nhã hơn cái tiểu viện này rất nhiều.

"Không còn cách nào khác, chúng ta hiện tại quá nghèo, ta muốn xa xỉ cũng không được!"

Kim Phi thở dài nói: “Khi chúng ta thịnh vượng phú quý, dân chúng đủ cơm ăn áo mặc, ta sẽ cho xây dựng cung điện khắp nơi, sau đó về phía nam trú đông và phía bắc tránh nóng vào mùa hè!"

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
FM
29 Tháng hai, 2024 15:44
Like
BÌNH LUẬN FACEBOOK