Mục lục
Xuyên không: Quay về cổ đại, tay trái kiều thê tay phải giang sơn
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Thời tiết ở thành Du Quan đang giá rét lạnh lẽo, tuyết đọng đầy trên mái hiên, ở nước K xa xôi lại đang nóng rực, từng luồng không khí nóng ập vào mặt, nhân viên hộ tống trong đội viễn chinh khi huấn luyện đều để lộ cánh tay, Lão Uông đi một vòng quanh sân đã nóng đến mức đổ mồ hôi đầy đầu.

Anh ta múc một chậu nước lạnh để rửa mặt, rồi mang đang vào tiền viện.

Dưới rừng trúc trong tiền viện, Lạc Lan đang uống trà trong bóng râm của cái đình nho nhỏ, cô ấy nhìn thấy Lão Uông đến thì cười, rót một chén trà cho Lão Uông: “Lão Uông đại ca, uống trà đi!”

“Bà cô tổ của ta ơi, đã đến lúc nào rồi, sao cô còn có tâm trí nào mà uống trà vậy!”

Lão Uông đặt mông ngồi xuống vị trí đối diện Lạc Lan: “Lương thực của chúng ta đã bị kiềm giữ hơn nửa tháng nay, chẳng lẽ cô không hề có chút sốt ruột nào sao?”

“Đương nhiên là ta sốt ruột chứ, nhưng mà Mã đại ca trở về xin chỉ thị của tiên sinh còn chưa về đây, ta lại sốt ruột hơn nữa thì cũng có làm gì được đâu?”

Lạc Lan đẩy chén trà đến trước mặt Lão Uông: “Lão Uông đại ca, càng là vào những lúc như thế này, mình càng cần vững tâm hơn! Uống trà đi!”

Lão Uông bưng chén lên uống một hơi cạn sạch, rồi anh ta tự rót cho mình một chén: “Lão Mã đã về đấy hơn nửa tháng rồi, không biết đến khi nào mới về đến đây!”

“Dù sao nước K xa Đại Khang xa như thế cơ mà, hơn nữa Mã đại ca còn cần phải lên ngọn núi đằng kia trước thì mới có thể ngồi phi thuyền, khi về cũng cần đáp xuống trên núi, làm sao mà mau được.”

Lạc Lan an ủi: “Lão Uông đại ca đừng nóng lòng quá, mấy hôm trước tướng quân Trịnh qua đây, ta đã hỏi anh ta rồi, lần này thuyền đến đây đều là thuyền hơi nước, chỉ cần lương thực lên được thuyền, thì nhiều nhất là nửa tháng chúng ta có thể về đến Đông Hải, giờ còn lâu mới tới vụ gieo sang năm, thời gian của chúng ta vẫn còn nhiều mà.”

Lạc Lan an ủi một lúc rồi tiễn Lão Uông đi.

Sau khi Lão Uông rời đi, đôi lông mày của Lạc Lan không khỏi nhíu lại.

Cô ấy nói là không sốt ruột, nhưng sao có thể thật sự không sốt ruột cho được?

Nhưng Lão Uông đã nóng lòng như thế rồi, nếu cô ấy còn tiếp tục đổ thêm dầu vào lửa tiếp, thì có khi anh ta có thể xông vào đánh nhau với thổ ty luôn thật.

Trước kia bọn họ đã lén vận chuyển hai cái khinh khí cầu đến đây, cho nên nếu thật sự đánh nhau thì các nhân viên hộ tống chỉ cần bay lên bầu trời là thắng, cho nên Lạc Lan không sợ, cô ấy thậm chí còn có thể cho nổ bay tên thổ ty đã bắt chẹt mình lên trời nữa.

Nhưng bọn họ không phải đến để tranh đấu, đừng nói chỉ là cho nổ bay một tên thổ ty, mà kể cả có san bằng cả nước K, mà vẫn không mang được hạt giống về, thì cũng là thất bại.

Cho nên dù Lạc Lan có sốt ruột nhiều đến đâu, thì cô ấy cũng chỉ có thể kìm nén bản thân để đàm phán với thổ ty, hơn nữa còn phải trấn an Lão Uông đang càng lúc càng nóng giận.

Lạc Lan thở dài, cô ấy chuẩn bị xoay người trở về phòng, thì bỗng phía sau có tiếng bước chân vội vàng truyền đến.

Thuộc hạ của cô vội vàng chạy chậm đến đây, nhỏ giọng thông báo: “Chưởng quầy, Mã đại ca đã trở về, hiện tại đang cùng với tướng quân Trịnh chờ ngài!”

“Mã đại ca đã về rồi ư?” Lạc Lan ngạc nhiên lại vui mừng: “Đội trưởng Uông vừa mới đi, ngươi nói cho anh ta một tiếng!”

Vừa rồi Lão Uông còn nhắc đến khi nào thì Mã Văn Húc trở về, ai ngờ chân trước anh ta vừa đi khỏi, thì Mã Văn Húc đã trở về rồi.

Lão Uông mới rời đi nên chưa đi được xa, thuộc hạ của Lạc Lan nhanh chóng đuổi kịp anh ta, hai người họ cùng nhau bước vào tiền viện.

Trong thư phòng, Mã Văn Húc đang nhìn ra cửa sổ, nhíu mày, Trịnh Trì Viễn thì đang nhìn mấy thứ tròn tròn gồ ghề trong tay một cách tò mò, khi nghe tiếng bước chân của Lão Uông và Lạc Lan, hai người họ cùng nhìn về phía cửa.

“Ha ha, Lão Mã, cuối cùng ngươi cũng đã về rồi!” Lão Uông tiến lên ôm lấy Mã Văn Húc: “Trên đường thuận lợi hết chứ hả?”

“Rất thuận lợi,” Mã Văn Húc gật đầu.

Lạc Lan đứng bên cũng cười, thi lễ với Trịnh Trì Viễn: “Tướng quân Trịnh!”

“Lạc Lan cô nương,” Trịnh Trì Viễn gật đầu, xem như đáp lễ, rồi mới cầm mấy thứ tròn tròn gồ ghề hỏi: “Đây là cái gì?”


“Cái này gọi là quả nhãn, nó là một loại quả, bóc vỏ ra là có thể ăn.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
FM
29 Tháng hai, 2024 15:44
Like
BÌNH LUẬN FACEBOOK