“Chiếm đóng Xuyên Thục trước khi Kim Phi trở về ư?”
Gada cau mày cân nhắc lợi hại trong đó.
“Đại vương, hiện tại phòng bị Xuyên Thục trống không, đây là cơ hội tốt nhất để tấn công, cũng là cơ hội cuối cùng của chúng ta!”
Phùng tiên sinh nói: “Đại quân của chúng ta đã đến đây, cũng không thế tay không trở về mà? Cho dù chúng ta không thể chiếm được Xuyên Thục, cũng có thể cướp bóc một phen, cướp lại chi phí quân sự lần này chứ?”
Nhiều năm trước cao nguyên liên tục nội chiến, quốc lực suy yếu, đế phát động chinh phạt về phía Đông lần này, dường như đã vét rồng hết của cải, cứ rút lui như vậy, đừng nói là Phùng tiên sinh khồng cam tâm, mà Gada cũng không cam tâm.
Nghe Phùng tiên sinh nói như vậy, tim Gada đập nhanh, nói: “Tiên sinh có kế hoạch gì, nói cho ta biết kế hoạch của ngươi đi!”
“Ta cho rằng chúng ta không thể chờ đợi thêm nữa…”
Phùng tiên sinh đi tới trước bản đồ hành quân, nói cho Gada về kế hoạch của mình.
Phùng tiên sinh định chờ khi nội chiến ở Đại Khang trở nên nghiêm trọng hơn mới ra tay, nhưng bây giờ nghe nói Kim Phi vần chưa chết, ông ta
không dám đợi thêm nữa, quyết định ra tay càng sớm càng tốt.
Sau khi nghe xong kế hoạch của Phùng tiên sinh, Gada ra lệnh cho đại quân xuất phát vào buổi trưa ngày hôm đó, xông về phía Xuyên Thục.
Mạnh Thiên Hải canh giữthành Tây Xuyên đã phái người chú ý đến động tĩnh của Gada, khi phát hiện động tĩnh, lập tức tuyên bố thành Tây Xuyên tiến vào trạng thái chuẩn bị chiến đấu, dồng thời thông báo tin tức cho Khánh Hâm Nghiêu và Cửu công chúa.
Thành Tây Xuyên là đại bản doanh của Khánh Hâm Nghiêu, biết Gada đến xâm phạm, Khánh Hâm Nghiêu lập tức chuẩn bị đưa người trở về giải cứu Xuyên Thục.
Nhưng ai ngờ Tân vương vận luôn co đầu rụt cổ ở trong thành không dám ló đầu ra, phát hiện Khánh Hâm Nghiêu muốn đi đã lập tức điều binh khiển tướng chặn dưng đường rút lui của anh ta.
Các quyền quý ở Đại Khang nhận được tin của Tương vương cũng không thể ngồi yên.
Những quyền quý đánh nhau quyết liệt trong mấy tháng trước đã dừng chiến trong vài ngày ngắn ngủi, cùng đưa mắt nhìn về phía Xuyên Thục và đất Ngô.
Gada vừa mới vượt qua biên giới, cách lúc chiến đấu vần còn sớm, thuyền viện binh do Trịnh Phương lãnh đạo lại đang bị mắc kẹt không thế di chuyển ở
trên sông bởi thủ đoạn xảo quyệt của Tương vương, Khánh Hâm Nghiêu cũng bị Tan vương ngăn chặn không thể quay về, mà nơi đám quyền quý tập trung chú ý vần là đất Ngô.
ở vịnh sông nhỏ, Kim Phỉ không biết hành tung của mình đã bị lộ, mấy ngày gần đây, bất cứ khi nào có thời gian rảnh, y dều chạy lên boong thuyền nhìn về phía Tây, hy vọng có thế nhanh chóng nhìn thấy Mãn Thương.
Hôm đó vừa mới lên boong thuyền, đã nhìn thấy hai nhân viên hộ tống ép một người đàn ông bị trói gô cổ và tréo tay ra sau lên thuyền.
Mấy ngày gần đây, trinh thám của Ngô vương vẫn luồn hoạt động ở xung quanh, thỉnh thoảng nhân viên hộ tống cũng bắt được một hai người về, Kim Phi không coi trọng chuyện này, cầm ống nhòm đứng trên mũi thuyền.
Nhưng ai ngờ không lâu sau, Thiết Chùy dẫn theo một người đàn ông đi tới.
“Tiên sinh, vị huynh đệ này là mật thám của cửu công chúa, có chuyện muốn báo cáo với ngài.”
“Xác nhận thân phận chưa?” Kim Phi nghe vậy, buông ống nhòm xuống.
“Đã xác nhận rồi, là người của cửu công chúa.” Thiết Chùy gật đầu.
“Ngươi có chuyện gì sao?” Kim Phi nhìn về phía đối phương.
“Tiên sinh, ngài đã bị lộ rồi!” Mật thám đi thẳng
vào vấn đề.
“Cái gì?” Thiết Chùy kinh ngạc: “Làm sao bọn họ phát hiện ra tiên sinh được?”
Trước khi xông qua trạm kiểm soát, Kim Phi luôn cố gắng chờ ở trong khoang thuyền, hiếm khi ra ngoài, cho đến bây giờ, hầu hết thủy thủ trên thuyền dều khống biết thân phận thật của Kim Phi.
Sau khi xông qua trạm, mặc dù Kim Phi xuất hiện thường xuyên hơn, nhưng người trên thuyền vẫn chưa xuống thuyền, dường như không tiếp xúc với người ngoài, sao có thể bị lộ được?
Thiết Chùy nghĩ không ra.
“Cửu điện hạ truyền tin bảo tiểu nhân den thông báo với tiên sinh, về phần Ngô vương làm sao phát hiện ra tiên sinh, cửu điện hạ khồng nói, tiểu nhân cũng không biết.”
Mật thám lắc đầu, đồng thời lấy từ trong ngực ra một tờ giấy đưa cho Kim Phi.
Tờ giấy là do Cửu cồng chúa viết, Kim Phi vừa nhìn da nhận ra bút tích của cô ây.
Trên tờ giấy Cửu công chúa nói rằng thân phận của y đã bị lộ, còn nói Trịnh Phương và Mãn Thương bị Tương vương bao vây ở thượng du.
“Chẳng trách Ngô vương lại liều mạng như vậy, ta còn tưởng rằng ông ta thấy có người xông qua trạm là mất mặt, hóa ra là phát hiện ra tiên sinh.”
Thiết Chùy nhìn về phía Kim Phi: “Tiên sinh, Ngô
vương biết ngài vẫn còn sống, sợ rằng sẽ không từ bỏ ý đồ đâu!”
Người trinh thám đứng bên cạnh nghe Thiết Chùy nói như vậy hơi do dự, sau đó nói: “Tiên sinh, khi ta đến đã phát hiện ra một tình huống, không biết có nên nói hay không…”
“Nói đi.” Kim Phi gật đầu.
Số lượng trinh thám cửu công chúa dao tạo không nhiều, nhưng mỗi người dều là vượt tiêu chuẩn.
Anh ta đã nói như vậy thì chắc chắn đã phát hiện ra chỗ không đúng.
“Lúc ta từ thành Tứ Phương tới đây, đi ngang qua lô cốt Hà Gia, phát hiện ra rất nhiều binh lính tập trung ở lô cốt Hà Gia.” Trinh thám nói.
“Lô cốt Hà Gia ở đâu?” Kim Phi hỏi.
“Cách nơi này khoảng 25 dặm về phía Tây Bắc.”
“Bọn họ tập kết bao nhiêu người?”
“Tiểu nhân không dám đến gần, chỉ trốn ở rừng cây phía xa xa nhìn trộm thôi, không biết số lượng cụ thể, nhưng có thế xác nhận là tuyệt đối không dưới mười ngàn người, hơn nữa vẫn còn binh lính vần đang tiếp tục tập hợp.”
Trinh thám trả lời: “Tiếu nhân không biết bọn họ có tấn cồng đến đây hay không, nhưng ta cảm thấy tốt nhất vẫn nên nói với tiên sinh một tiếng.”
“Tập hợp cách day hơn 20 dặm, không phải là
đánh ở đây thì còn có thế ở đâu?”
Kim Phi vỗ vai trinh thám: “Cám ơn tráng sĩ!”
Nhân lực trên thuyền chở hàng có hạn, Thiết Chùy không dám để trinh sát đi quá xa, chỉ cảnh giác ở xung quanh, căn bản không biết bên ngoài 5 dặm đang xảy ra chuyện gì.
Sau khi ra lệnh cho nhân viên hộ tống dẫn trinh thám đi, Kim Phi trở về khoang thuyền cầm giấy bút ra, dùng chữ nhỏ viết một bức thư lên trên giây.
“Hãy mau chóng đưa bức thư này về làng, ngoài ra, tìm thêm mấy người có năng lực, sau khi trời tối đi đến lô cốt Hà Gia một chuyến, ta muốn biết Ngô Vương da tập hợp bao nhiêu người!”
“Vâng!” Thiết Chùy nhận lấy tờ giấy rời đi.
Đêm đó, một số nhân viên hộ tống thân thủ linh hoạt hoạt lợi dụng bóng tối để dò thám lô cốt Hà Gia, mãi đến nửa dem mới quay về.
“Tiên sinh, thăm dò rõ ràng rồi, lô cốt Hà Gia quả thực đã tập hợp rất nhiều binh lính.”
Tiểu đội trưởng nhân viên hộ tống báo cáo: “Đánh giá về số lượng, có lẽ không dưới mười ngàn người, hơn nữa, họ còn tích trữ rất nhiều dầu hỏa ở lô cốt Hà Gia!”
“Chuẩn bị hơn mười ngàn người, còn chuẩn bị cả dầu hỏa, Ngô vương thực sự coi trọng chúng ta quá!”
Kim Phi cười chế nhạo, hơi nheo mắt lại, ngón tay vô thức gõ lên mặt bàn.
Thiết Chùy từng là cận vệ của Kim Phi, biết y đang suy nghĩ nên kéo tiểu đội trưởng ròi khỏi phòng.
Người quen với Kim Phi đều biết rằng y không phải là người chỉ thụ động nhận đòn, đã biết Ngô vương đang tụ tập binh lực ở lô cốt Hà Gia chuẩn bị đánh nơi này Kim Phi nhất định sẽ không đợi đối phương đánh đến tận nơi mới ra tay đánh lại.
Quả nhiên, đêm hôm sau, hai chiếc thuyền cứu sinh nhân lúc trời tối yên lặng tiến vào Trường Giang, xuôi dòng đi mười mấy dặm, xác nhận khồng có người theo dõi mới lên bờ.
Sau khi tìm một mảnh đất trống, mâỳ nhân viên hộ tống thuần thục mở rương gồ, lấy khinh khí cầu từ trong đó ra.
“Ha ha cuối cùng có thế dùng khinh khí cầu rồi!”
Khi Thiết Chùy đến Đông Hải, Ngụy Lão Tam vần chưa phản bội, nên anh ta đã mang theo rất nhiều khinh khí cầu.
Nhưng trước đó, sợ thân phận của Kim Phi bị lộ, các nhân viên hộ tống đều không dùng.
Bây giờ thân phận của Kim Phi đã bị lộ, không cần thiết phải che giấu nữa.
Sau một nén nhang, hai khinh khí cầu màu đen chậm rãi bay lên trời, theo gió bay về phía Tây.
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
29 Tháng hai, 2024 15:44
Like
BÌNH LUẬN FACEBOOK