Người Thổ Phiên không thể từ bỏ thành Tây Xuyên chạy thẳng tới một nơi xa xôi hẻo lánh như Quảng Nguyên.
Khi người Thổ Phiên thật sự đánh tới, chắc y sẽ có thời gian rút lui.
“Tướng công, chàng nói xem bệ hạ sẽ không đồng ý với người Thổ Phiên, cắt Xuyên Thục của chúng ta cho Thổ Phiên chứ?”
Buổi tối khi đi ngủ, Quan Hạ Nhi vẫn lo lắng về chuyện Thổ Phiên.
“Đồng bằng Xuyên Thục là một trong những vựa lúa của Đại Khang, hàng năm lương thực cho quân sự ở biên giới Tây Bắc đều do Xuyên Thục cung cấp, nếu cắt Thục Xuyên ra nhường cho người khác, mấy tháng sau quân sĩ ở biên giới Tây Bắc sẽ đói mất”.
Kim Phi nói: “Hơn nữa, việc nhường lãnh thổ để cầu hòa sẽ bị ghi vào sử sách, bị con cháu thế hệ sau chửi bới. Hiện giờ ông nội của hoàng đế đã mang nỗi ô nhục này, ông ta trừ khi điên rồi mới đồng ý giao Xuyên Thục cho Thổ Phiên”.
“Nếu Đại Khang không đồng ý, có phải sẽ xảy ra chiến tranh không?”, Quan Hạ Nhi lo lắng hỏi.
“Mấy năm trước, Thổ Phiên chỉ mới kết thúc xung đột, có lẽ họ không muốn gây chiến. Chắc chúng thấy Đại Khang dễ bắt nạt, hàng năm đều cống nạp cho Đảng Hạng, Khiết Đan, cũng ghen tị, thế nên làm thế để tống tiền”.
Ở đây không có người ngoài, Kim Phi nói chuyện cũng tùy ý hơn rất nhiều: “Ta đoán bản thân người Thổ Phiên cũng hiểu hoàng đế không thể nhượng lại Xuyên Thục, bây giờ chẳng qua là yêu cầu cao, chờ Đại Khang trả lại tiền thôi”.
“Ý của chàng là sau này Đại Khang chúng ta còn phải cống nạp cho Thổ Phiên ngoài Đảng Hạng và Khiết Đan à?”
Quan Hạ Nhi chống người dậy: “Thế thì bảo người dân sống thế nào?”
“Cửu công chúa ở Tây Xuyên, chỉ mong cô ấy có thể nghĩ cách”, Kim Phi cũng thở dài.
Bây giờ mọi chuyện đã vượt quá tầm kiểm soát của y, điều duy nhất Kim Phi có thể làm là nhanh chóng vận chuyển máy bắn đá và nỏ hạng nặng mà Khánh Hâm Nghiêu đặt hàng đến Tây Xuyên.
Những cái khác chỉ có thể xem Khánh Hâm Nghiên và Cửu công chúa ở Tây Xuyên xử lý thế nào.
Nhưng ai ngờ bảy ngày sau Tiểu Ngọc lại phái người đến thông báo rằng, Cửu công chúa đã đi qua Hắc Phong Lĩnh, đang trên đường đến làng Tây Hà.
Lúc đó Km Phi đang ăn cơm tối, nghe được tin tức này, suýt nữa ném đũa xuống.
Bây giờ là lúc quan hệ giữa Thổ Phiên và Đại Khang căng thẳng, Cửu công chúa không ở Tây Bắc kiểm soát tình hình mà lại chạy về làng Tây Hà làm gì?
Cửu công chúa đã đến cổng làng, Kim Phi chỉ đành đè lại rất nhiều suy nghĩ, dẫn Quan Hạ Nhi đến cổng làng đón.
Người báo tin không nhanh hơn Cửu công chúa là bao, Kim Phi vừa đến cổng làng đã nhìn thấy một đoàn ngựa chạy đến.
Mỗi người đều cưỡi một con ngựa, dắt hai con ngựa.
Một người ba con là đội hình quân đội di chuyển khẩn cấp tiêu chuẩn.
Người đi đầu trong đoàn là thủ lĩnh hộ vệ của Cửu công chúa – Tần Minh và vài hộ vệ.
Phía sau là Cửu công chúa, Khánh Mộ Lam, A Mai.
“Tiên sinh, Vũ Dương nghĩ lần trước tạm biệt là tạm biệt mãi, không ngờ lại gặp lại nhau nhanh như thế”.
Cửu công chúa cưỡi trên ngựa, mỉm cười chào Kim Phi.
“Điện hạ muốn về kinh thành sao?”, Kim Phi hỏi.
Trên đường đến đây, Kim Phi luôn suy nghĩ tại sao Cửu công chúa lại đến làng Tây Hà.
Đây là lời giải thích hợp lý nhất mà y có thể nghĩ đến.
Kết quả Cửu công chúa lại lắc đầu nói: “Không phải, Vũ Dương cố ý đến tìm tiên sinh”.
“Tìm ta?”, Kim Phi sửng sốt: “Điện hạ tìm ta có việc gì?”
“Tiên sinh, bọn ta chạy từ giờ Tí đến giờ, còn chưa ăn cơm, đã đói bụng muốn chết rồi đây”.
Khánh Mộ Lam nhìn trái phải, cười nói: “Nói ra thì dài, về rồi nói”.
“Cô xem đầu óc ta này”.
Kim Phi khẽ cười vỗ trán: “Đại Lưu, tìm người về nói với Nhuận Nương, điện hạ đến rồi, bảo cô ấy mau chóng chuẩn bị cơm nước”.
“Vâng”, Đại Lưu đá vào một thân vệ.
Thân vệ xoay người chạy đi.
Kim Phi đến đón người dĩ nhiên không cưỡi ngựa, Cửu công chúa cũng không tiện cưỡi ngựa vào làng nên chủ động xuống ngựa.