Mục lục
Xuyên không: Quay về cổ đại, tay trái kiều thê tay phải giang sơn
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Một thanh niên cao gầy nhảy xuống xe ngựa, ánh mắt lập tức khóa chặt vào Kim Phi.

“Ha, ngươi chính là Kim Phi à?”

Người thanh niên vừa nói, vừa chìa tay chuẩn bị quàng vai Kim Phi như người quen.

Đừng nói Kim Phi không quen với hắn, cho dù quen thuộc, y cũng không quen thân mật với người đồng giới lắm.

Y lùi về sau hai bước, cau mày nói: “Ta là Kim Phi, ngươi là ai?”

“Ta là Khánh Chinh – đại ca của Khánh Hoài!”

Người thanh niên hơi ngại ngùng hạ cánh tay xuống: “Ngươi cũng giống Khánh Hoài, gọi ta đại ca là được.”

“Ta không có đại ca làm việc không đâu vào đâu như vậy!” Kim Phi không nhẫn nại lắm nói.

Y đã nghe Khánh Mộ Lam nhắc đến hai người ca ca của Khánh Hoài không biết bao nhiêu lần rồi.

Mỗi lần nói tới nhà họ Khánh ở kinh thành, Khánh Mộ Lam đều so sánh Khánh Hoài với hai tên này, còn trào phúng một phen.

Công thêm Trịnh Phương và Lưu Quỳnh lúc đầu tới kinh thành báo tin, cũng bị hai tên ca ca của Khánh Hoài làm khó, cho nên Kim Phi có ấn tượng cực kì không tốt với bọn họ.

Thứ một tên công tử quần là áo lượt quan tâm nhất chính là mặt mũi, Kim Phi nói như vậy, gần như vứt mặt Khánh Chinh xuống đất để chà đạp.

Sắc mặt Khánh Chinh lập tức thay đổi.

Nếu như Kim Phi là công tử của nhà Quốc công khác, e rằng Khánh Chinh đã sớm nổi khùng rồi, nhưng đối mặt với Kim Phi, hắn cũng không dám la lối.

Vị này khác với các tên công tử khác trong kinh thành, là kẻ thật sự dám giết người.

Lúc Khánh Chinh xấu hổ không biết nói gì, trên xe ngựa lại có một người trung niên khoảng bốn mươi tuổi nhảy xuống.

Rõ ràng là người trung niên này bình tĩnh hơn Khánh Chinh nhiều, thấy Kim Phi, ông ta vội vàng hành lễ.

“Hạ quan Ngụy Võ Thái, kính chào quốc sư đại nhân!”

“Động tác của ngươi đủ nhanh đấy!”

Kim Phi liếc người trung niên một cái, khẽ híp mắt.

Mặc dù y không nhớ tên và chức quan của người trung niên này, nhưng nhớ đã gặp ông ta trên triều đình.

Hơn nữa không cần hỏi, y cũng biết tại sao người trung niên này tới đây.

Chắc chắn là nhóm quyền quý ý thức được ở kinh thành này không thể đánh thắng nhân viên hộ tống và cấm quân được, nên phái người tới tiếp cận Kim Phi, ý muốn tìm đường đột phá.

Nghĩ tới đây, Kim Phi càng tò mò.

Y không biết nhóm quyền qúy sẽ dùng cái gì để hối lộ mình?

Lúc y đang suy nghĩ, đã nhìn thấy một loạt người đẹp đi xuống khỏi mấy xe ngựa phía sau.

Mặc dù có cao thấp mập béo khác nhau, nhưng nhan sắc của mỗi người đều thanh tú, duyên dáng mềm mại.

Mỗi cái giơ chân nhấc tay, đều có nét lẳng lơ, lại không mất sự thanh lịch.

Vừa nhìn đã biết họ từng trải qua sự huấn luyện nghiêm khắc.

“Tiên sinh, những cô nương này đều là cô nương nổi tiếng của Kim Nguyệt Các và Dật Hương Lâu, không chỉ xinh đẹp như hoa, hơn nữa ai cũng tinh thông cầm kỳ thư họa cả.”

Lạc Lan ghé vào tai Kim Phi, nhẹ giọng giải thích: “Mời bất cứ ai trong số họ uống một tách trà, ít nhất cũng phải tốn mấy trăm lạng bạc.”

“Nhiều dữ vậy!”

Nghe vậy, Kim Phi không khỏi liếc nhìn đám thiếu nữ lần nữa.

Khi y ở làng Tây Hà đã nghe nói về Kim Nguyệt Các và Dật Hương Lâu. Người ta nói rằng đây là hai chỗ đốt tiền sang trọng nhất kinh thành, kiếm được nhiều tiền hơn cả phòng đấu giá và thương hội Kim Xuyên cộng lại.

Nhận thấy Kim Phi đang nhìn các cô nương, Khánh Chinh ranh mãnh nhướng mày nhìn Ngụy Võ Thái, lộ ra vẻ mặt đắc thắng.

Kim Phi đang nhìn các cô gái, các cô gái cũng đang nhìn trộm Kim Phi.

"Kim tiên sinh, thơ của ngài rất được các cô gái ở Kim Nguyệt Các và Dật Hương Lâu ưa chuộng. Bọn họ nghe nói ta đến gặp ngài nên cũng đều muốn đi cùng."

Ngụy Võ Thái tiến lên một bước, mỉm cười nói.

Ông ta không nói phét chút nào, Kim Phi quả thực rất có tiếng ở Kim Nguyệt Các và Dật Hương Lâu.

Hầu như tất cả các cô gái đều có thể đọc thuộc lòng một số bài thơ do Kim Phi viết, một số người hâm mộ cuồng nhiệt thậm chí có thể đọc thuộc lòng tất cả.

Một số cô gái tài năng, có tài âm nhạc xuất sắc thậm chí còn sáng tác nhạc cho các bài thơ của Kim Phi.

Nói chính xác, Kim Phi không chỉ nổi tiếng ở Kim Nguyệt Các và Dật Hương Lâu mà còn nổi tiếng ở hầu như tất cả thanh lâu có quy mô ở Đại Khang.

Sự nổi tiếng này không chỉ nhờ thơ mà còn vì những câu chuyện của y với Đường Tiểu Bắc và Thanh Diên.

Đường Tiểu Bắc và Thanh Diên cũng xuất thân từ thanh lâu, vốn dĩ số phận của bọn họ rất khốn khổ, nhưng sau khi gặp Kim Phi, số phận của cả hai đều thay đổi đáng kể.

Một người hiện tại là tổng chưởng quầy của thương hội Kim Xuyên, người còn lại là đoàn trưởng của đoàn ca múa Kim Xuyên, cả hai đều được coi là điểm đến lý tưởng của những phụ nữ đến từ thanh lâu.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
FM
29 Tháng hai, 2024 15:44
Like
BÌNH LUẬN FACEBOOK