Cửu công chúa nghe vậy, lông mày cũng nhíu chặt lại.
Thời gian gần đây đang vào dịp thu hoạch, nếu phạm vi bão tố quá lớn, vậy ảnh hưởng mang đến là không thể đo lường.
Ở thời đại phong kiến, ngày mùa thu hoạch cực kỳ quan trọng.
Mùa xuân thu hoạch không tốt, dân chúng còn có thể đi ra ngoài đào chút rau dại, sợi cỏ gì đó, chỗ gần núi còn có thể lên núi bắt thỏ rừng, bắt vài con rắn, hái ít nấm thích hợp.
Nhưng sau ngày mùa thu hoạch, vạn vật khó khăn, ở ngoài không có gì cả, mà thời tiết sẽ càng ngày càng lạnh, dân chúng chỉ có thể trốn ở trong nhà chống chọi.
Cho nên, đối với rất nhiều người đã có tuổi và người yếu thì mùa đông hàng năm đều là một con dao, cũng là mùa có nhiều người chết nhất.
Ngày mùa thu hoạch lần này là ngày mùa thu hoạch đầu tiên sau khi cô ấy đăng cơ, lúc đầu Cửu công chúa định giảm bớt thuế má, để dân chúng có thể thuận lợi sống qua mùa đông, không ngờ lại gặp chuyện như vậy.
Nếu như phạm vi bão nhỏ thì còn tốt, bởi vì có Kim Phi, sản nghiệp chủ yếu của làng Tây Hà, thậm chí của toàn bộ quận Kim Xuyên dần dần chuyển từ nông nghiệp sang công nghiệp.
Cho dù toàn bộ quận Kim Xuyên đều không thu hoạch được, thì chỉ cần nơi khác ở Xuyên Thục bội thu, dân chúng quận Kim Xuyên dựa vào việc làm công ở xưởng cộng đồng thì cũng có thể sống không tệ.
Nhưng nếu như phạm vi bão tố lớn, vậy thì phiền toái rồi.
Cửu công chúa cũng hiểu lý do mà Kim Phi gọi Tiểu Ngọc và Trần Văn Viễn đến.
Tiểu Ngọc quản lý đội Chung Minh, thu thập tình báo liên quan tới phương diện này là chức trách của cô ấy, người đưa thư giao báo chí hôm nào cũng chạy khắp Xuyên Thục một lần, Trần Văn Viễn và người đưa thư tương đối thân thiết, có thể để anh ta sắp xếp người đưa thư thống kê phạm vi bão tố.
Ngoại trừ chuyện đó, nhật báo Kim Xuyên cũng là ống truyền lời của triều đình, Cửu công chúa và Kim Phi có chính sách gì, cũng có thể thông qua Trần Văn Viễn và nhật báo Kim Xuyên để truyền đạt xuống dưới bằng tốc độ nhanh nhất.
Phòng làm việc của Tiểu Ngọc cách đó không xa nên đến khá nhanh, Kim Phi và Cửu công chúa mới trò chuyện một lát thì cô ấy đã đến.
Mặc dù Trần Văn Viễn ở xa, nhưng biết Kim Phi gọi anh ta lúc này chắc chắn có chuyện gấp, cho nên cũng không dám chậm trễ, sau khi được cận vệ thông báo thì khoác thêm áo mưa rồi leo lên xe đạp, đội mưa chạy đến.
Kim Phi nói đơn giản một chút tình hình thí nghiệm ruộng, rồi mới nhìn về phía Tiểu Ngọc: "Cô phái đội Chung Minh mau chóng thu thập tình hình các nơi mưa ở Quảng Nguyên, rồi báo lại cho ta."
"Vâng!" Tiểu Ngọc gật đầu.
"Trần công tử, ngươi đi tới xưởng in ấn một chuyến, kêu bọn họ tăng ca in tờ bảng biểu này ra, rồi thông qua báo chí phân phát cho người đưa thư các nơi, sau khi bọn họ điền xong thì mau chóng thu lại."
Kim Phi cầm một tờ phiếu điều tra viết tay trên mặt bàn đưa cho trần Văn Viễn.
Tờ phiếu điều tra này vô cùng đơn giản, bên trên cùng điền khu vực quận huyện của người điền đơn và số hiệu của người đưa thư, vậy thì có thể lập tức phong tỏa vị trí của người điền đơn.
Phía dưới là các mục điều tra lựa chọn tình hình thời tiết và tình hình thu hoạch lương thực, điền cũng không khó.
Trần Văn Viễn nhận phiếu điều tra, nhanh chóng xem một lần, rồi mới gật đầu nói: "Ta lập tức tới xưởng in ấn, tranh thủ để bọn họ in ra trong hôm nay, cùng phát ra ngoài với báo chí!"
"Không phải tranh thủ, là nhất định phải xong!" Kim Phi nhắc nhở.
Trần Văn Viễn cũng phát hiện Kim Phi rất coi trọng chuyện này, cũng thẳng sống lưng đáp lại như Tiểu Ngọc: "Vâng!"
Kim Phi nhìn thoáng qua đồng hồ nước: "Xưởng in ấn cũng đã in xong báo ngày mai rồi, ngươi mau chóng tới đi, nếu không sẽ không kịp được!"
"Vâng!"
Trần Văn Viễn gấp phiếu điều tra bỏ vào trong túi, chạy ra ngoài.
Sau khi đi từ ngự thư phòng ra, Trần Văn Viễn đạp xe đạp lao điên cuồng đến xưởng in ấn tìm xưởng trưởng của xưởng in ấn.
Xưởng trưởng nhìn thấy chữ ký của Kim Phi và Cửu công chúa trên bảng khảo sát rồi lại nghe Trần Văn Viễn nói Kim Phi rất coi trọng chuyện này thì không dám qua loa một chút nào, lập tức sắp xếp người đến sắp chữ, đồng thời để xưởng chuẩn bị in ấn.