Mục lục
Xuyên không: Quay về cổ đại, tay trái kiều thê tay phải giang sơn
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Tiên sinh, ngài muốn ngồi phi thuyền lên trời ư? Không được, phi thuyền quá nguy hiểm!"

Lão Ưng còn chưa lên tiếng, Thiết Chùy đã không đồng ý trước rồi.

"Sao vậy, ngươi không tin kỹ thuật của Lão Ưng à?" Kim Phi hỏi ngược lại.

Lão Ưng nghe vậy, cũng nhíu lông mày, nhìn Thiết Chùy với vẻ mặt khó chịu.

"Tiên sinh, ý ta không phải vậy..." Thiết Chùy nói: "Chuyện tới nước này ta cũng không giấu ngài nữa, mấy ngày gần đây, bọn ta phát hiện mấy nhóm người khả nghi, mặc dù không chắc bọn họ có phải thích khách không, nhưng cũng không thể hoàn toàn loại bỏ khả năng này!"

"Phát hiện người khả nghi?" Ngụy Đại Đồng nghe vậy không khỏi kinh sợ, sau đó bèn khuyên: "Tiên sinh, đã như vậy, hay là chúng ta đừng đi nữa?"

Đùa gì vậy, người đề nghị nghỉ ngơi ở đây là ông ta, cũng là ông ta đề nghị ngồi phi thuyền, nếu trong quá trình này Kim Phi gặp chuyện ngoài ý muốn, ông ta có nhảy vào sông Hoàng Hà cũng không rửa sạch được.

"Kẻ ám sát còn có thể mọc cánh bay lên phi thuyền được cơ à?" Kim Phi không thèm bận tâm.

"Tiên sinh, chỉ sợ là bọn họ còn giấu chim ưng thôi." Thiết Chùy nói: "Ngài và Ngụy đại nhân cũng chưa từng học khóa huấn luyện nhảy dù, một khi bị chim ưng tấn công hoặc là gặp chuyện bất trắc thì rất nguy hiểm!"

"Vậy thì thi hành phương án số bảy!" Kim Phi lạnh giọng nói.

"Phương án số bảy?"

Thiết Chùy sửng sốt một lúc, sau đó ánh mắt sáng lên, gật đầu đồng ý: "Vâng!"

Lão Ưng sửng sốt một lúc, sau đó cũng hiểu ra.

Chỉ có Ngụy Đại Đồng vẫn chưa hiểu rõ, ngơ ngác hỏi: "Các ngươi đang nói gì vậy?"

"Ngụy đại nhân, ngài đi cùng chúng ta thì biết ngay!"

Kim Phi khẽ mỉm cười, xoay người đi về phía lều.

Ngụy Đại Đồng mặc dù cảm thấy khó hiểu, nhưng vẫn vào theo.

...

Cách đó hơn bảy trăm thước, ở một nơi khó thấy trong đống đá, đang có một kẻ ám sát nấp ở trong đó, nhìn chằm chằm vào căn lều ở xa.

Khác với những kẻ ám sát khác, trong tay người này có một chiếc kính viễn vọng.

Bây giờ kỹ thuật làm thủy tinh ngày càng phát triển, kính viễn vọng đã không còn hiếm hoi như trước, rất nhiều đại đội trưởng, trung đội trưởng của nhân viên hộ tống có, thậm chí một ít đội trưởng tiểu đội lập được công cũng có.

Cũng giống cung nỏ hạng nặng và xe bắn đá, số lượng một khi đã nhiều, khó tránh khỏi xuất hiện tình huống đánh rơi và bị cướp.

Chiếc kính viễn vọng trong tay kẻ ám sát này, là do bọn chúng theo dõi một trung đội trưởng của nhân viên hộ tống, thừa dịp lúc đối phương nghỉ phép, một mình về quê, ám sát trung đội trưởng đó rồi giành lấy.

Để giết chết Kim Phi, tổ chức ám sát đưa kính viễn vọng cho Tiền tiên sinh phụ trách hành động lần này mượn.

Tiền tiên sinh không chỉ phân tích tính cách Kim Phi, còn phái người thu thập tài liệu về Ngụy Đại Đồng, phân tích tính cách ông ta.

Chỗ này là công trình then chốt, là hạng mục mà Ngụy Đại Đồng hết sức coi trọng và tự hào, Kim Phi muốn đến đập Đô Giang thì phải đi qua nơi gần đó, thế nên Tiền tiên sinh cho rằng khả năng cao Ngụy Đại Đồng sẽ khuyên Kim Phi tới nơi này, vì vậy Tiền tiên sinh đã phái người ẩn nấp trước ở xung quanh, còn cho kẻ ẩn nấp mượn chiếc kính viễn vọng duy nhất mà ông ta có.

Kẻ ẩn nấp trốn trước trong đống đá, sau đó đồng bọn xếp đống đá lại như cũ, hơn nữa nó cách đất trống cạnh hồ nước khoảng một dặm, lính trinh sát của nhân viên hộ tống cũng không phải là thần, không thể nào phát hiện kẻ ẩn nấp.

Nhưng ở khoảng cách này, kẻ ẩn nấp cho dù thấy Kim Phi cũng vô ích, hắn căn bản không có thủ đoạn nào làm bị thương Kim Phi được, chỉ có thể cầu nguyện Kim Phi sẽ ngồi phi thuyền.

Ở trên trời quan sát địa hình mới có thể thấy hết tất cả, thế nên Tiền tiên sinh suy đoán, Kim Phi và Ngụy Đại Đồng rất có thể sẽ ngồi phi thuyền bay trên trời.

Điều khiến cho kẻ ẩn nấp kích động là, không bao lâu sau, Kim Phi và Ngụy Đại Đồng quả nhiên đã mang theo dù đi ra khỏi lều.

Sau đó, dưới sự hướng dẫn của Lão Ưng, hai người leo lên một chiếc phi thuyền.

Phi thuyền chậm rãi bay lên không, nhưng cũng không lên quá cao, mà bay lên mười mấy thước thì dừng lại.

Một lát sau, kẻ ẩn nấp lại thấy có thêm năm chiếc phi thuyền lần lượt bay lên không, bao vây chặt chẽ phi thuyền Kim Phi ngồi bên trong.

Như vậy, cho dù có chim ưng tới tấn công, cũng tấn công những phi thuyền khác trước, sẽ không tấn công được phi thuyền Kim Phi ngồi.

"Thật sự rất cẩn thận!"

Kẻ ẩn nấp thầm giễu cợt trong lòng, sau đó thận trọng chui ra từ trong đống đá, sau đó nhanh chóng chạy về hướng bắc dọc theo một con mương nhỏ cỏ dại mọc um tùm.

Sau khi chạy về hướng bắc khoảng bốn năm dặm, kẻ ẩn nấp mới dừng lại, chui vào một lò nung đất kín đáo.

Lò nung đất không lớn, còn khá tối, hai gã cao lớn vạm vỡ ngồi xếp bằng trên mặt đất, ngồi trong góc là một người trung niên có chòm râu dê.

Kẻ ẩn nấp đi tới trước mặt người trung niên, nói với vẻ mặt cực kì kích động: "Tiền tiên sinh, ngài quả thật liệu sự như thần, Kim Phi và Ngụy Đại Đồng quả nhiên đã ngồi lên phi thuyền rồi!"

Tiền tiên sinh nghe vậy, trong mắt lóe ra một tia sáng, nhưng vẫn cẩn thận hỏi: "Ngươi thấy rõ ràng rồi chứ?"

"Thấy rõ ràng rồi!" Kẻ ẩn nấp vỗ ngực nói: "Để bảo vệ bọn chúng, nhân viên hộ tống còn phái thêm năm chiếc phi thuyền hộ tống!"

"Tốt lắm!" Tiền tiên sinh gật đầu, nói với gã to lớn vạm vỡ bên trái: "Lục Giáp, đi xem thử đi!"

Gã to lớn cầm lấy kính viễn vọng từ trong tay kẻ ẩn nấp, bước ra khỏi lò.

Lúc này phi thuyền đã bay lên không, không cần kính viễn vọng cũng có thể nhìn thấy bóng dáng và trận hình của phi thuyền, đúng như kẻ ẩn nấp nói.

Sau khi gã to lớn trở về đã nói tình hình hắn thấy cho Tiền tiên sinh.

Tiền tiên sinh gật đầu, nhìn về phía một gã to lớn khác: "Lục Ất, đi đi!"

Một gã to lớn khác thi lễ, đứng dậy rời khỏi lò đất.

Chạy hơn một dặm dọc theo con mương phía sau lò đất, Lục Ất lại chui vào một ngôi nhà tranh bỏ hoang, một lát sau mang theo lồng chim bồ câu đi ra.

Sau khi mở lồng ra, bồ câu đưa thư xòe ra mấy cái cánh, bay về hướng bắc.

Mười phút sau, trên bầu trời phía bắc xuất hiện bảy chấm đen nhỏ, bay vút về phía phi thuyền!

Ở cửa lò đất, kẻ ẩn nấp vẫn luôn chú ý trên bầu trời, nhanh chóng phát hiện những chấm đen nhỏ, kích động hô: "Tiền tiên sinh, chim ưng tới rồi!"

Tiền tiên sinh vẫn luôn giữ bình tĩnh, sắc mặt cũng trở nên nghiêm túc, sau đó cũng chắp tay sau lưng đi ra khỏi lò đất, ngẩng đầu nhìn lên trời cùng với kẻ ẩn nấp và Lục Giáp.

"Tiền tiên sinh, nghe nói nhân viên hộ tống đã tìm ra biện pháp đối phó chim ưng, biện pháp này của chúng ta có ổn không?" Kẻ ẩn nấp hỏi.

"Biện pháp đối phó chim ưng của bọn chúng, chỉ là tự nổ phi thuyền để một mạng đổi một mạng với chim ưng thôi!"

Tiền tiên sinh nói: "Bọn chúng chỉ có sáu phi thuyền, mà chúng ta có bảy con chim ưng, cho dù một đổi một, bọn chúng cũng không hơn được chúng ta, hơn nữa phi thuyền của chúng cách nhau quá gần, một khi có phi thuyền tự phát nổ, rất có thể sẽ ảnh hưởng đến những phi thuyền khác, nói không chừng chim ưng của chúng ta còn chưa dùng hết, bọn họ đã tự nổ chết phe mình!"

"Ha ha, Kim Phi mà chết, chúng ta sẽ được trở về ngay!" Lục Giáp kích động nắm quả đấm lại.

Trước khi ám sát Kim Phi, bọn họ đã được phái đến Tây Xuyên, đã ở trong núi suốt mấy tháng.

Trong mấy tháng này, bọn họ không dám đi lại ở đâu cả, càng không dám đi thanh lâu hay tiệm rượu, mỗi ngày chỉ ngồi phơi nắng đợi ở trong núi, sắp kiệt sức cả rồi.

Nếu như Kim Phi chết, nhiệm vụ của bọn họ coi như đã hoàn thành, sau khi trở về sẽ có một khoản tiền thưởng cực lớn, đủ để bọn họ tiêu xài đến hết đời rồi.

Trong lúc Lục Giáp và kẻ ẩn nấp đang mơ mộng về những ngày tốt đẹp sau này, chim ưng cũng càng ngày càng gần phi thuyền.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
FM
29 Tháng hai, 2024 15:44
Like
BÌNH LUẬN FACEBOOK