Mục lục
Xuyên không: Quay về cổ đại, tay trái kiều thê tay phải giang sơn
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Gỡ bỏ các loại sưu cao thuế nặng, cắt đứt con đường tham ô của rất nhiều quan viên địa phương.

Tiêu diệt thổ phỉ sẽ truy cứu đến từng cá nhân, binh phủ sẽ không có cách nào đùn đẩy trách nhiệm, chặt đứt khả năng cấu kết giữa gia tộc quyền thế với bọn thổ phỉ.

Bây giờ những viên quan giữ muối của bọn quyền quý cấp cao cũng bị Kim Phi tiêu diệt, bọn chúng có thể không hận Kim Phi ư?

Nhưng Kim Phi đến kinh thành cũng không phải để thông đồng làm bậy với đám quyền quý, nên căn bản cũng không cần bận tâm đám quyền quý đó có hận y hay không.

Y chỉ bận tâm cuộc sống của dân chúng có cải thiện được tí nào hay không.

Hiện tại xem ra, mục tiêu của y đang dần đạt được từng ngày.

Cuộc cải cách này khiến cho dân chúng khen ngợi không dứt, dân chúng ở các vùng khác không có cách đến kinh thành tạ ơn, nhưng ở trong quan trường thứ không thiếu nhất chính là quỷ nịnh hót.

Rất nhiều quan viên địa phương thấy tâm trạng dân chúng dâng cao lên như vậy đã tổ chức cho người dân viết Vạn Dân Thư, ca ngợi chính sách mới của Hoàng đế.

Mấy ngày gần đây, Vạn Dân Thư từ khắp các nơi đổ dồn về kinh thành, làm cho Trần Cát vô cùng vui thích.

Làm Hoàng đế được mấy thập niên, dạo gần đây là khoảng thời gian ông ta chăm chỉ nhất, ngày nào cũng phải đến Ngự Thư Phòng mấy chuyến.

Lần này, Kim Phi và Cửu công chúa vừa ăn điểm tâm xong, đến Ngự Thư Phòng đã thấy Liêu Ấn đứng ở cửa.

Trải qua sự kiện Thái tử bức vua thoái vị, nguyên khí của cấm quân bị tổn thương nặng nề, Tần Bành vốn là thống lĩnh cấm quân mặc dù không chết vì ám sát, lại bị chọc mù một con mắt, vì vậy Trần Cát bèn giao vị trí thống lĩnh cho Tần Trấn.

Liêu Ấn thay thế vị trí lúc trước của Tần Trấn, trở thành thị vệ thân cận kiêm tâm phúc mới của Trần Cát.

Kim Phi và Cửu công chúa đang chuẩn bị đi vào Ngự Thư Phòng, thì khúc cua ở hành lang bên cạnh xuất hiện một người trung niên.

Người trung niên đó rất gầy gò, quan phục trên người cũng hết sức nhắn nhúm, trong ngực ôm một chồng văn thư tấu chương.

Nhìn thấy Kim Phi và Cửu công chúa, người trung niên vội vàng khom người hành lễ: “Bái kiến điện hạ, bái kiến quốc sư!”

“Chung đại nhân, đêm qua ngươi lại ở viện Khu Mật sao?”

Kim Phi phát hiện ra ánh mắt của người trung niên đầy vẻ mệt mỏi, bất đắc dĩ nói: “Ngươi còn cứ chịu đựng như vậy, sẽ bị bức chết!”

“Có thể vì dân chúng làm một vài chuyện, cho dù có bị ép chết, hạ quan cũng cam lòng!”

Người trung niên cười trả lời.

“Ngươi hãy cứ sống khoẻ mạnh đi, như vậy thì có thể làm nhiều chuyện vì dân chúng hơn.”

Kim Phi tiến lên nhận lấy văn thư tấu chương trong tay đối phương: “Ta sẽ giúp ngươi mang tấu chương vào, ngươi nhanh chóng trở về nghỉ ngơi đi.”

“Viện Khu Mật còn có…”

“Nhanh về nghỉ ngơi đi, nếu còn để cho ta biết ngươi lại đến viện Khu Mật làm việc, ta sẽ điều ngươi về viện Giám Sát!”

Kim Phi không đợi đối phương nói xong đã cắt ngang lời ông ta.

“Vâng!”

Người trung niên nghe thấy Kim Phi nói vậy, không thể làm gì khác đành bất đắc dĩ gật đầu một cái.

Ông ta lại quay về phía Kim Phi và Cửu công chúa thi lễ rồi xoay người rời đi.

Kim Phi nhìn theo bóng lưng của ông ta, trong mắt lộ ra vẻ khâm phục.

Chung Vô Cực vốn là làm việc ở viện Giám Sát, là một viên quan tam phẩm Phó Đốc Ngự Sử, chức vụ công tác là giám sát các quan lại và khuyên can Hoàng đế.

Tuổi tác cũng chỉ có ngoài bốn mươi, nhưng cuộc đời lại trải qua hết sức phong phú.


Chung Vô Cực vốn là Tam công tử của nhà họ Chung – thế gia kinh thành, hai tuổi theo bà nội ra khỏi thành thắp hương, lúc đi qua hội chùa, Chung Vô Cực nhất thời ham chơi, bị lạc khỏi người hầu trong nhà, được một đôi vợ chồng ở ngoại thành thu nuôi.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
FM
29 Tháng hai, 2024 15:44
Like
BÌNH LUẬN FACEBOOK