Mục lục
Xuyên không: Quay về cổ đại, tay trái kiều thê tay phải giang sơn
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Sau đó là khí hậu giá lạnh, tuyết rơi nhiều tháng không ngừng, quân đội Trung Nguyên lạnh cóng không dám ra khỏi lều, chứ huống chi là đánh giặc.

Người nước Y biết được vương triều Trung Nguyên muốn tấn công bọn họ, vốn là dọa sợ gần chết, nhưng sau khi phát hiện người Trung Nguyên không chống chọi được với cái rét, lại chủ động điều quân ra khỏi thành, tấn công doanh tổng doanh trại của quân đội Trung Nguyên.

Quân đội Trung Nguyên bị đánh trở tay không kịp, toàn quân hầu như đều chết hết.

Lần đầu tiên vương triều Đại Khang xuất binh đánh dẹp nước Y đã quay về với thất bại

Cũng là bởi vì cuộc chiến này, đã khiến vương triều nước Y cảm thấy Đại Khang cũng chỉ có như thế, tập hợp đại quân chuẩn bị bao vây Đại Khang giống như Đông Man, phản công Đại Khang.

Đông Man lúc đó là một thuộc địa rất nghe lời, đại quân nước Y vừa vượt qua biên giới, đã bị người Đông Man đánh cho tan tác, thảm hại mà chạy về.

Lần chinh chiến đó cũng khiến Đại Khang và nước Y xảy ra mâu thuật triệt để, hai bết đã chấm dứt hoàn toàn quan hệ ngoại giao.

Trong những năm này người nước Y cũng không hề dừng lại, trừ việc quấy rối làng chài và xưởng muối ra của Đông Hải Đại Khang ra, bọn họ cũng không ngừng khiêu khích Đông Man.

Trải qua nhiều năm chiến tranh như vậy, oán hận nước Y chất chưa với Đông Man đã sâu, thậm chí còn vượt qua cả Đại Khang.

Đông Man sống dựa vào phương Bắc, quanh năm chịu rét lạnh, cuộc sống quá khó khăn, nước Y cũng không thoát khỏi cảnh này.

Bắt đầu chinh chiến phía Nam từ đầu năm, trong một năm này Đông Man liên tiếp bị Kim Phi làm cho thất bại thảm hại, thực lực quốc gia giảm xuống trầm trọng, bây giờ ngay cả vua Đông Man cũng bị Kim Phi bắt đi, rất nhanh sẽ bắt đầu hỗn loạn.

Cơ hội tốt như vậy, nước Y chắc chắn sẽ không bỏ qua, phỏng chừng rất nhanh thôi sẽ tấn công Đông Man.

Đông Man bị Kim Phi đánh cho hao binh tổn tướng, còn có nội chiến, xác suất cao không phải đối thủ của nước Y.

Đợi đến khi Đông Man bị nước Y đánh đến mức không còn đường lui, Kim Phi mới ám chỉ, không sợ công chúa Lộ Khiết sẽ không quy phục.

Nhưng những thứ này chỉ là dự đoán của Kim Phi, được hay không còn khó nói, cho nên y không giải thích cho Khánh Mộ Lam, mà chỉ thu hồi ánh mắt trên bản đồ, phất tay miễn cưỡng nói: “Không có gì.”

Khánh Mộ Lam quen Kim Phi lâu như vậy, vừa nhìn là biết dáng vẻ kia của y chỉ là qua loa lấy lệ, bĩu bĩu môi rồi rời đi.

Chờ sau khi cô ấy đi, Nhuận Nương mới xách theo bình trà bước ra khỏi phòng.

Cô ấy rót cho Kim Phi một ly trà nóng, hiếu kỳ hỏi: “Vừa nãy là công chúa của thảo nguyên sao? Cô ấy thật xinh đẹp!”

“Đẹp à?” Kim Phi cười rồi kéo Nhuận Nương vào trong lồng ngực: “Ta lại cảm thấy Nhuận Nương đẹp hơn.”

“Dẻo miệng….” Nhuận Nương tức giận trợn mắt nhìn y, nhưng lại đưa tay ôm lấy cổ Kim Phi, tìm một tư thế dễ chịu nhất dựa vào vai y.

Kể từ sau khi có tiến triển cùng Kim Phi, cô ấy trở nên to gan hơn, cũng bám người hơn. Khi xung quanh không có ai, chỉ ước lúc nào cũng treo trên người Kim Phi.

“Đương gia, bao giờ chúng ta trở về?” Nhuận Nương ôm Kim Phi hỏi.

“Sao vậy, nhớ nhà à?”

“Không, chỉ là hơi lo lắng cho Hạ Nhi tỷ và bệ hạ.” Nhuận Nương nói:

Bệ hạ còn có Châu Nhi chăm sóc thì không sao, nhưng bên cạnh Hạ Nhi tỷ chi có A Liên, A Liên tay chân vụng về như đàn ông ấy, ta sợ cô ấy không chăm sóc tốt cho Hạ Nhi tỷ.”

Quan Hạ Nhi trải qua khoảng thời gian khó khăn, hơn nữa Kim Phi còn ban hành lệnh thả gia nô, cô không thể không làm gương, một mực không sử dụng tỳ nữ, Kim Phi chỉ đành sắp xếp hai nữ nhân viên hộ tống làm cận vệ của cô, bình thường cũng có thể chăm sóc cô.

Nữ nhân viên hộ tống được Kim Phi chọn, thân thủ tuy giỏi, nhưng chăm sóc người khác lại kém hơn một chút.

Kim Phi biết Nhuận Nương đang nhắc nhở y, Quan Hạ Nhi và Cửu công chúa sắp sinh rồi, người làm cha như y không ở nhà không tốt lắm.

Thế là y cúi đầu xuống hôn lên trán Nhuận Nương: “Quả thực là nên trở về rồi, nhưng ta e rằng vẫn phải ở lại đây thêm một khoảng thời gian.”

“Đương gia, không phải chúng ta đến đánh người Đông Man sao? Bây giờ người Đông Man đã rút lui rồi, còn chờ gì nữa?” Nhuận Nương buồn bực hỏi.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
FM
29 Tháng hai, 2024 15:44
Like
BÌNH LUẬN FACEBOOK