Hàn Trầm gật đầu, nhìn về phía nhân viên hộ tống rồi nói: “Trên xe ngựa có người nhà của ta, còn có một số đặc sản từ quận Phương Đài đến cho bệ hạ và quốc sư đại nhân, ta có thể mang vào không?”
“Có thể thì có thể, nhưng chúng ta cần phải kiểm tra một chút.” Nhân viên hộ tống trả lời.
“Nên làm mà.” Hàn Trầm quay đầu gọi ba mẹ con xuống xe.
Nhân viên hộ tống ra hiệu cho ngươi ở phía sau một cái dấu tay, lập tức có mấy nhân viên hộ tống bước ra khỏi pháo đài, bắt đầu kiểm tra xe ngựa chở quà, một nhân viên hộ tống khác đứng trên đỉnh pháo đài và vẫy cờ về phía làng.
Nhân viên hộ tống kiểm tra vô cùng cần thận, mỗi hộp đựng quà đều phải được mở ra và đảm bảo bên trong không có vũ khí rồi mới được đặt lại.
Toàn bộ quá trình kiểm tra kéo dài gần nửa giờ, khi kiểm tra vừa kết thúc thì từ phía làng truyền đến những tiếng vó ngựa.
Một nhóm nữ nhân viên hộ tống dừng lại ở bãi đất trống cạnh pháo đài, Giang ăn Văn nhảy xuống ngựa vẫy tay chào Hàn Lưu Thị: “Tẩu tẩu, lại gặp mặt rồi.”
Hàn Lưu Thị nhìn thấy Giang Văn Văn thì vô cùng kinh ngạc: “Giang trung đội trưởng, không phải cô đang ở Đông Hải sao?”
"Chúng ta không có đồn trú cố định, chỗ nào cần thì đến chỗ đó, cách đây không lâu ta có chút chuyện nên đã trở về rồi ở lại trong làng luôn.” Giang Văn Văn thuận miệng giải thích.
Thật ra cô ấy được Tiểu Ngọc đặc biệt gọi về, bởi vì ở làng Tây Hà chưa từng có ai nhìn thấy Hàn Trầm, nếu có người giả danh Hàn Trầm và ám sát Cửu công chúa nhân lúc gặp mặt thì đó sẽ là chuyện lớn.
Giang Văn Văn đã từng gặp mẹ con Hàn Lưu Thị và cũng từng gặp Hàn Trầm nên Tiểu Ngọc bèn gọi cô ấy về.
Hàn Lưu Thị không nghĩ nhiều, cô ta rất vui khi được gặp lại người quen ở một nơi xa lạ.
"Hàn tiên sinh, tẩu tẩu, hai người đi theo ta đi, tiếp theo đây ta sẽ phụ trách về an toàn của hai người, nếu hai người có yêu cầu gì thì có thể nói với ta.” Giang Văn Văn làm lễ với đám người Hàn Trầm.
“Vậy thì làm phiền Giang trung đội trưởng rồi!” Hàn Trầm mỉm cười đáp lễ.
Có Giang Văn Văn dẫn đường nên không hề có chút trở ngại nào ở những pháo đài phía sau.
Khi đến Trường Xà Câu, con gái của Hàn Trầm mở cửa sổ xe ngựa rồi chỉ về phía xa hỏi: "Cha, đó là cái gì?"
Hàn Trầm quay đầu nhìn lại, hướng con gái chỉ chỉ có một cái ống khói khổng lồ đang từ từ phun ra khói trắng.
Nhìn bề ngoài, Hàn Trầm có thể đoán ra đây là một cái ống khói, nhưng cụ thể là để làm gì thì Hàn Trầm không đoán ra được nên lắc đầu nói: "Ta cũng không biết."
Giang Văn Văn đi theo hắn mỉm cười rồi nói: “Quyên Nhi cô nương, đó là máy tạo mây!"
"Máy tạo mây?" Hai mắt Hàn Quyên sáng lên: "Những đám mây trên bầu trời là do nó tạo ra à?"
"Có một phần là đúng, một phần là không.” Giang Văn Văn trả lời.
“Lợi hại quá.” Hàn Quyên hô lên.
Hàn Lưu Thị cũng bị dọa sợ, hỏi: “Giang trung đội trưởng, ống khói lớn kia thật sự dùng để tạo mây sao? Các ngươi chế tạo mây để làm gì?”
Hàn Trầm nghe vậy cũng vểnh tai lên.
“Tẩu tẩu, ta đang trêu Quyên Nhi cô nương chơi thôi, đó là ống khói của xưởng thép.” Giang Văn Văn cười giải thích: “Có lần, có một đứa trẻ trong làng hỏi quốc sư đại nhân rằng ống khói đó dùng để làm gì, quốc sư đại nhân nói đó là máy tạo mây nên sau này chúng ta bèn gọi nó như vậy.”
“Thì ra còn có câu chuyện xưa như thế.” Hàn Lưu Thị cười nói: “Nếu nói như thế thì quốc sư đại nhân cũng khá thích trẻ con nhỉ?”
“Đúng vậy, tiên sinh nói trẻ con mới là tương lai của chúng ta, vì thế tiên sinh rất coi trọng việc giáo dục trẻ em và cho rằng trẻ em trên toàn thiên hạ đều được đi học, nên đã đặc biệt thành lập trường học để đào tạo giáo viên, sau đó xây dựng trường học ở nhiều nơi để trẻ em có thể đi học miễn phí." Giang Văn Văn nói.
“Để trẻ em trên toàn thiên hạ đều có thể đi học, tiên sinh thật khí phách!” Hàn Trầm cảm động nói.
“Đó là đương nhiên, Phương Linh Quân tiên sinh nói, chỉ dựa vào điểm này của tiên sinh thì tiên sinh nhà chúng ta có thể được coi là người đầu tiên trong lịch sử!" Giang Văn Văn nói với vẻ mặt tự hào.