Mục lục
Xuyên không: Quay về cổ đại, tay trái kiều thê tay phải giang sơn
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Nhuận Nương biết tình hình ở Giang Nam, là do nghe Đường Tiểu Bắc và Tả Phi Phi nói.

Đường Tiểu Bắc và Tả Phi Phi biết là vì hai người một người là tổng chưởng quầy của thương hội Kim Xuyên, một người là tướng lĩnh quân Nương Tử, đều được coi là cấp cao trong triều đình.

Mà Lý Đậu Đậu chỉ là một cô bé nhỏ, không thích nói chuyện, một cô bé nhỏ cả ngày chỉ thích trèo cây chọc tổ chim, làm sao cô bé biết được những điều này?

Suy nghĩ đầu tiên của Nhuận Nương là có người đã nói với cô bé.

Kết quả Lý Đậu Đậu lại lắc đầu nói: "Không có ai nói với ta cả."

"Vậy làm sao muội biết được những chuyện này?" Nhuận Nương hỏi.

"Ta đọc được trên báo giấy đó." Lý Đậu Đậu trả lời.

"Trên báo giấy đã từng nói những chuyện này ư?" Nhuận Nương sững sờ.

Mặc dù cô ấy cũng tham gia lớp học xóa mù chữ, nhưng cô ấy không chuyên tâm như Quan Hạ Nhi, bình thường thường tập trung vào nấu ăn, dường như chưa bao giờ đọc báo.

Lý Đậu Đậu thì ngược lại, cô bé rất quan tâm đến báo giấy.

Hơn nữa cô bé không chỉ đi đến dưới trạm đọc báo giấy nghe người đưa thư đọc báo mà còn chạy thẳng đến tòa soạn báo Kim Xuyên.

Từ khi từ Đảng Hạng về, cô bé đã đi theo Lý Địch vào xưởng in của tòa soạn báo, để khắc hình minh họa cho tòa soạn báo.

Sau khi các nhân viên xưởng in biết chuyện của hai huynh đệ, đều rất thông cảm với bọn họ, cũng vô cùng chăm sóc cho bọn họ.

Lúc đó mặc dù Lý Đậu Đậu vẫn còn mắc chứng tự kỷ, nhưng ai tốt với cô bé, cô bé đều biết.

Bây giờ, chứng tự kỷ đã có chuyển biến tốt, cô bé thường xuyên chạy đến chỗ tòa soạn báo.

Tiểu cô nương vốn được mọi người yêu thích, còn có mối quan hệ với Lý Địch, Trần Văn Viễn và Triệu Nhạc đều mặc kệ cô bé, để cho cô bé tùy tiện ra vào xưởng in và tòa soạn báo.

"Báo giấy không nói thẳng, nhưng thường xuyên phân tích tình hình của Trung Nguyên và Giang Nam, không phải là rất dễ dàng đoán ra được sao?" Lý Đậu Đậu hỏi ngược lại.

"Những thứ này đều là do muội tự suy đoán ra sao?" Nhuận Nương hỏi.

"Đúng vậy." Lý Đậu Đậu gật đầu.

Trang bìa của nhật báo Kim Xuyên có hạn, không phải tất cả các bản thảo đều được in ra, bởi vì có thể tự do ra vào tòa soạn báo và xưởng in, nên Lý Đậu Đậu biết được nhiều tin tức hơn những gì đăng trên nhật báo Kim Xuyên.

Cùng với kinh nghiệm có được từ phủ tể tướng, khiến cô bé đã hình thành thói quen bóc kén, nhìn ra bản chất qua nhũng hiện tượng bề ngoài.

Nhuận Nương im lặng một lúc, giơ ngón tay cái lên cho Lý Đậu Đậu: "Lợi hại!"

"Không có không có." Lý Đậu Đậu ngượng ngùng cúi đầu: "Ca ca của ta mới lợi hại, ta đâu có lợi hại đâu?"

"Muội và ca ca muội đều lợi hại!"

Nhuận Nương lại khen ngợi, thấy Lý Đậu Đậu xấu hổ, nên cô ấy nhìn về phía ba người Tiểu Nga: "Các muội đều nhớ kỹ cho ta, tất cả người trên thiên hạ đều có thể nói xấu đương gia, nhưng chúng ta vĩnh viễn không thể nói xấu chàng ấy, nếu như không có chàng ấy, các muội và cả ta nữa có thể đã chết đói từ lâu rồi, hiểu chưa?"

"Hiểu rồi ạ!"

Ba người Tiểu Nga, A Xuân và Linh Nhi vội vàng gật đầu.

"Được rồi, các muội nhanh đi ăn đi, ăn xong thì về tắm rửa đi, đứa nào cũng bẩn như chó rồi đó!"

Sau khi Bắc Thiên Tầm trở về, mặc dù không trực tiếp huấn luyện bốn đứa nhỏ, nhưng đã yêu cầu sĩ quan huấn luyện tăng thêm rất nhiều huấn luyện cho bọn họ, bốn đứa nhỏ vác nặng chạy cả buổi chiều trên núi, cả người đều dính rất nhiều bùn đất.

….

Bên ngoài sân, Kim Phi và Quan Hạ Nhi lần lượt đi đến.

Lúc này trời đã tối, nhưng may thay mấy con đường chính ở làng Tây Hà, ban đêm đều sẽ đốt đèn dầu, cho nên không đến nỗi không nhìn thấy gì.

Kim Phi cũng không có mục đích gì, cứ thế đi về phía sau núi, sau đó tìm một hòn đá ngồi xuống.

Quan Hạ Nhi nhìn bóng lưng Kim Phi, do dự một chút sau đó đi đến.

"Đương gia, chàng cũng biết con nhóc Tiểu Nga này vô tâm rồi, đợi khi về ta sẽ chỉnh đốn con bé…"

Nghe Quan Hạ Nhi nói vậy, Kim Phi mới phát hiện ra cô ấy đã đi theo tới đây.

Y vỗ nhẹ vào bên cạnh ra hiệu cho Quan Hạ Nhi ngồi xuống, sau đó cười nói: "Lời nói của trẻ con không cần kiêng cữ, chỉnh lý con bé làm gì, huống hồ không hiểu thì phải hỏi, con bé chỉ hỏi ra nghi ngờ trong lòng mà thôi."

Thấy Quan Hạ Nhi vẫn còn lo lắng, Kim Phi kéo cô ấy ngồi xuống bên cạnh: "Yên tâm đi, ta không có nói dối đâu, càng không giận Tiểu Nga đâu."

"Vậy đương gia chàng như thế này là sao vậy, không nói tiếng nào?" Quan Hạ Nhi hỏi.

"Ta đang suy nghĩ lại." Kim Phi chắp tay ra sau lưng, chống lên đá, ngẩng đầu nhìn bầu trời đêm đen tối: "Ta đang nghĩ, chuyện ta làm rốt cuộc có đúng không."

"Đương gia, chuyện chàng làm đương nhiên là đúng rồi!" Quan Hạ Nhi nói: "Nếu không phải là chàng, không biết Xuyên Thục sẽ có bao nhiêu người chết nữa!"

"Nhưng cũng có thể là vì ta, Giang Nam có thể sẽ có rất nhiều người phải chết." Kim Phi trả lời.

Thật ra, trước khi điều động lương thực từ Giang Nam, Kim Phi đã biết đi điều động lương thực đi, một khi xảy ra tình trạng thiếu lương thực, Giang Nam sẽ xảy ra chuyện gì.

Nhưng khi Cửu công chúa đề nghị y điều động lương thực từ Giang Nam về, Kim Phi lại không hề phản đối.

Trước đây Kim Phi luôn cố ý tránh nghĩ đến vấn đề này, nhưng hôm nay Tiểu Nga nói ra vấn đề đó, khiến y không thể tránh né được nữa.

"Đương gia, chàng không nên nghĩ như vậy."

Quan Hạ Nhi vẫn luôn không giỏi khuyên nhủ người khác, lúc này bắt đầu thao thao bất tuyệt nói: "Đương gia, chàng không phải không biết đám thương nhân bán lương thực ở Giang Nam là người như thế nào, bọn họ chính là những gian thương nhân lúc trục lợi, chỉ nghĩ đến kiếm tiền, căn bản không quan tâm đến sống chết của người dân!

Lương thực trong tay bọn họ, những người sống sót đều là những người có tiền, người dân bình thường vẫn phải chết đói.

Chỉ khi lương thực ở trong tay chúng ta mới có thể thực sự đưa đến được tay người cần, mới có thể có thêm nhiều người sống sót hơn!

Cho nên, ta thấy chuyện đương gia chàng và Vũ Dương làm là đúng, chàng cũng không cần vì lý do đó mà tự trách mình!"

"Ta biết." Kim Phi đưa tay ôm Quan Hạ Nhi: "Cám ơn Hạ Nhi nàng, cám ơn nàng đã có thể hiểu cho ta!"

"Đều là người một nhà, nói cám ơn gì chứ."

Quan Hạ Nhi trợn mắt nhìn Kim Phi, sau đó đưa tay qua ôm eo Kim Phi, tựa đầu vào vai y: "Đương gia, chàng đừng suy nghĩ nhiều như vậy nữa, ta biết bây giờ chuyện chàng làm không phải là vì mình, mà là vì để có thêm nhiều người sống sót hơn, có điều này là đủ rồi."

"Ừm." Kim Phi nặng nề gật đầu.

Thật ra y cũng biết, đứng ở góc độ vĩ mô mà nói, quyết định của mình không sai.

Đám thương nhân bán lương thực chỉ để trục lợi, thứ họ theo đuổi là tiền, tích trữ lương thực là vì kiếm tiền chứ không phải để có thêm nhiều người sống sót hơn.

Vả lại những thương nhân bán lương thực không có đủ lực lượng vũ trang để bảo đảm an toàn lương thực, khi số lượng nạn dân đạt đến trình độ nhất định, chỉ cần có người giơ tay hô lên, các thương nhân bán lương thực chỉ trông cậy vào những tên côn đồ đó căn bản không thể giữ vững được.

Lương thực là vật dễ cháy, mà nạn dân mù quáng không còn lý trí, đến lúc đó sẽ gây ra rất nhiều thương vong và lãng phí.

Cho dù nạn dân không lãng phí lương thực, thì thủ lĩnh nạn dân khống chế được kho lương thực, có lẽ sẽ trở thành một thương nhân bán lương thực mới, lợi dụng lương thực để lôi kéo người dân, chiếm đất làm vua.

Đến lúc đó người chịu khổ vẫn sẽ là người dân.

Bây giờ Xuyên Thục đã nằm trong sự kiểm soát của y, lương thực đến Xuyên Thục sẽ được phân phát hợp lý hơn, giống như lương thực, số người có thể sống sót ở Xuyên Thục sẽ nhiều hơn ở Giang Nam.

Nhưng nghĩ đến rất nhiều người dân ở Giang Nam vì điều này mà rơi vào cảnh đói, thậm chí có thể chết đói, Kim Phi không khỏi cảm thấy áy náy.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
FM
29 Tháng hai, 2024 15:44
Like
BÌNH LUẬN FACEBOOK