"Súng kíp và cung nỏ hạng nặng đều có ưu thế riêng, ưu thế của cung nỏ hạng nặng là tầm bắn xa, uy lực từng mũi tên lớn, thích hợp để đánh tầm xa. Mà ưu thế của súng kíp là nạp đạn nhanh, phạm vị bắn lớn khi đánh tầm gần!"
Kim Phi lấy ra một túi cát sắt, giải thích: "Trong túi giấy có tổng cộng hơn một trăm viên cát sắt, một phát súng bắn ra thì chẳng khác nào một trăm người bắn tên cùng một lúc, chỉ cần kẻ địch ở trong phạm vi ba mươi trượng đối diện, tuyệt đối không thể trốn thoát!"
"Trời ơi, một phát súng bắn ra chẳng khác nào một trăm tỷ muội bắn tên cùng một lúc, vậy chẳng phải mỗi người là một trận hình bắn tên sao?" Nữ công nhân kinh ngạc lên tiếng.
"Nói vậy cũng đúng, " Kim Phi cười rồi gật đầu: "Nếu như tạo thành trận hình bắn súng thì còn lợi hại hơn, cho dù đối phương có thiên quân vạn mã, cũng đừng hòng đánh thắng chúng ta!"
"Có vũ khí mới lợi hại như vậy, trận đánh này chúng ta thắng chắc!"
Không ít nữ công nhân cực kì lo lắng về trận chiến kế tiếp, nhưng sau khi thấy uy lực của súng kíp, trong lòng các cô ấy khá yên tâm.
Tiếp đó, Tả Phi Phi lại chia sáu trăm nữ công nhân ra thành hai trăm đội, mỗi đội ba người.
Người thứ nhất phụ trách bắn, người thứ hai phụ trách nạp thuốc nổ và cát sắt, người thứ ba phụ trách giã thuốc nổ cho chắc bằng cái khoan.
Sau khi chia đội xong, Kim Phi lại biểu diễn quá trình nạp đạn và giã thuốc thêm mấy lần, sau đó mới để cận vệ phân phát súng kíp cho các nữ công nhân.
"Các cô bước lên biểu diễn cho mọi người xem thử."
Kim Phi chỉ ngón tay vào đội gần đài nhất.
Ba cô nương được chọn nhanh chóng bước lên đài gỗ.
"Mỗi người các cô phụ trách vị trí gì?" Kim Phi hỏi.
"Ta là tay bắn tỉa!"
"Ta là tay nạp đạn!"
"Ta là tay...giã thuốc!"
Ba nữ công nhân lần lượt trả lời.
Chỉ là nữ công nhân cuối cùng nói xong thì đỏ mặt ngay.
Dưới đài cũng cười rộ lên.
Điều khiển cung nỏ hạng nặng cũng có chia đội, trong đó có tay bắn tỉa và tay nạp đạn, được coi là những vị trí đã có tên.
Nhưng giã thuốc cho súng kíp là một vị trí hoàn toàn mới, cô nương cuối cùng nhất thời không biết phải nói như thế nào nên chỉ nói đơn giản rằng mình là "Tay giã thuốc".
Cái tên này đơn giản quá rồi...
"Cười cái gì mà cười?"
Kim Phi xua tay với phía bên dưới, sau đó chính y cũng cười: "Tay giã thuốc nghe rất sống động mà, sau này cứ gọi là tay giã thuốc đi!"
Thấy mặt cô gái giã thuốc đỏ như sắp chảy máu rồi, y vội vàng nói: "Mọi người không được xem thường tay giã thuốc, công việc này cực kì quan trọng, chẳng những yêu cầu động tác phải nhanh, mà còn phải đều đặn! Không được giã thuốc nổ quá mạnh, cũng không được giã quá nhẹ!
Hơn nữa tay giã thuốc không chỉ làm tay giã thuốc, mà còn phải biết bắn và nạp đạn, thế nên ba người các cô phải thay phiên nhau tập luyện, mỗi người phải nắm vững toàn bộ quá trình, rõ chưa?"
"Rõ!" Ba cô nương trả lời cùng một lúc.
"Vậy chúng ta bắt đầu đi!"
Kim Phi đứng sang một bên hướng dẫn ba cô nương luyện tập.
Quá trình này cũng không phức tạp, các cô nương ở dưới nhìn thấy là học được thôi.
Kim Phi đứng ở bên này, chủ yếu có mục đích chính là nhắc nhở các cô ấy lúc nạp thuốc nổ và cát sắt, không được hướng họng súng vào người phe mình.
Đáng tiếc các cô nương đã khiến y thất vọng, các cô ấy nhớ rất rõ những điều Kim Phi dặn, lúc nạp đạn luôn giữ họng súng hướng lên trời.
Tuy nhiên Kim Phi vẫn nhắc nhở thêm đôi câu, rồi bảo các nữ công nhân chia đội ra tự luyện tập.