Mục lục
Xuyên không: Quay về cổ đại, tay trái kiều thê tay phải giang sơn
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Nhân viên hộ tống trên bến tàu cũng lập tức nâng cửa sạp của xưởng đóng thuyền.

May mà tốc độ của máy hơi nước rất nhanh, trước khi bị bè gỗ của người Đông Man vây quanh thì ca nô đã vọt vào bến tàu của xưởng đóng thuyền rồi.

Cửa áp hạ xuống ầm ầm, chặn hết bè gỗ ở bên ngoài.

Nhưng lần này bè gỗ cũng không quay về hướng bắc, chúng không ngừng tới lui trên vùng biển ở xung quanh bến tàu, phòng ngừa lại có ca nô đến đây.

Điều này cũng thể hiện kế hoạch liên tục vận chuyển đạn dược cho thành Du Quan của Đại Cường thất bại.

Hơn nữa e rằng hai chiếc ca nô này cũng không trở về được nữa.

Hồng An dẫn theo hai chiếc ca nô tàu chiến chạy liên tục mấy ngày mấy đêm, cuối cùng cũng có thể về đến bến tàu Kim Xuyên.

Sau khi lên bờ, Hồng An không kịp nghỉ ngơi, anh ta chạy về làng Tây Hà luôn.

Trong khoảng thời gian này, Cửu công chúa chịu áp lực rất lớn, những biểu hiện của ốm nghén càng rõ ràng hơn, mấy lần ói vào ban đêm, Kim Phi phải ở bên chăm sóc liên tục mới có thể đi vào giấc ngủ.

Nhưng vừa mới ngủ được khôn bao lâu, anh ta đã bị Châu Nhi đánh thức.

“Sao thế?” Kim Phi mơ mơ màng màng hỏi.

Châu Nhi thoáng nhìn Cửu công chúa đang ngủ say, cô ấy nhoài người cúi xuống, nhỏ giọng bên tai Kim Phi: “Người trên Trấn Viễn số một đã trở lại.”

Kim Phi nghe xong thì thấy tỉnh táo hẳn.

Thành Du Quan đã bị mất liên lạc một đoạn thời gian rồi, Kim Phi vẫn luôn lo lắng, giờ cuối cùng cũng có tin tức.

Kim Phi cẩn thận xốc chăn lên, y ra hiệu cho Châu Nhi lấy quần áo đang treo trên giá lại đây.

Châu Nhi là tỳ nữ bên người Cửu công chúa, cô ấy vẫn ở gian ngoài của phòng ngủ Cửu công chúa, ngay một cái cửa giữa hai người cũng không có, chỉ cách nhau một cái bình phong.

Lúc ban đầu Kim Phi không quen, y không muốn cho Châu Nhi ở đây, nhưng Châu Nhi lại không nghe lời y, Kim Phi không đánh được cô ấy thì chỉ có thể mặc kệ cô ấy ở đó.

Sau này lâu dần Kim Phi cũng dần dần quen.

Cho dù Kim Phi và Châu Nhi đã hết sức cẩn thận, nhưng họ vẫn đánh thức Cửu công chúa.

Cửu công chúa ho khan một tiếng, mở mắt.

Cô ấy giơ tay sờ soạng chỗ bên cạnh, không thấy Kim Phi, thì chống tay nhổm dậy.

Cô ấy thấy Châu Nhi đang giúp Kim Phi buộc đai lưng, nhíu mày hỏi: “Phu quân, sao vậy?”

“Không có gì đâu, nàng ngủ tiếp một lát đi.” Kim Phi tiến lên đỡ cổ Cửu công chúa, để cô ấy nằm xuống gối.

Nhưng y vừa buông tay, thì Cửu công chúa lại nhổm dậy: “Chàng mau nói đi, rốt cuộc là có chuyện gì, bằng không sao ta có thể ngủ được?”

Nếu không phải chuyện khẩn cấp thì Châu Nhi không thể ở nửa đêm đánh thức Kim Phi được.

Kim Phi thấy cô ấy đã tỉnh rồi thì đành phải nói: “Châu Nhi nói người trên Trấn Viễn số một đã trở về, ta muốn đến hỏi tình hình thành Du Quan ra sao.”

“Vậy sao chàng không gọi ta?” Cửu công chúa oán trách: “Châu Nhi, lấy quần áo!”

Kim Phi biết Cửu công chúa chắc chắn không ngủ được nữa, đành phải cùng Châu Nhi giúp cô ấy mặc quần áo.

Hồng An đã chờ ở cửa thư phòng từ lâu, anh ta nhìn thấy Kim Phi và Cửu công chúa đến thì vội vàng khom người hành lễ: “Tiên sinh, bệ hạ!”

“Vào trong rồi nói!”

Kim Phi dẫn Cửu công chúa và Hồng An vào thư phòng.

Y thấy hai mắt Hồng An đỏ bừng thì biết Hồng An đã rất lâu chưa ngủ.

Y ra hiệu cho Châu Nhi rót cho Hồng An một chén trà, sau đó hỏi: “Thành Du Quan sao rồi?”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
FM
29 Tháng hai, 2024 15:44
Like
BÌNH LUẬN FACEBOOK