Trâu chủ nhiệm nghiêng đầu nhìn, phần đa tiền trong rương đều bị dính vài vết máu đọng lại màu nâu đen.
“Mấy ngày qua tiêu diệt thổ phỉ, cũng không biết đã gieo họa cho bao nhiêu dân chúng mới có được hai rương tiền này, quả thực là đáng băm thành nghìn mảnh!”
Trâu chủ nhiệm cũng xuất thân từ dân tỵ nạn, thấy đồng tiền dính máu, không khỏi nhớ đến khoảng thời gian chạy nạn khổ cực khi xưa.
“Có lẽ đây chính là lý do mà quốc sư đại nhân và xưởng trưởng bắt buộc phải tiêu diệt thổ phỉ!” Đội trưởng đội lục soát cũng nói một cách đầy cảm thán.
“Đúng vậy, nếu không gặp được quốc sư đại nhân và xưởng trưởng, không biết bây giờ chúng ta đã chết ở chỗ nào rồi!”
Trâu chủ nhiệm phất tay gọi hai gã thuộc hạ tới: “Kiểm tra lại số tiền này, sau khi mang về đừng cho vào kho ngay, đun mấy thùng nước nóng gột sạch vết máu trên đó đi đã!”
“Vâng!” Thuộc hạ vội đáp rồi chạy đi.
Nhiều tiền như vậy, phải đếm từng cái một thì lãng phí thời gian quá, cách tốt nhất là nên cân lên đo.
Bởi vì liên quan đến tiền bạc, cho nên trong quá trình kiểm kê, Trâu chủ nhiệm và đội trưởng đội lục soát cũng ở lại đó, chờ sau khi xác nhận số tiến đúng như trên tờ kê khai, Trâu chủ nhiệm ký tên, chuyển giao xong mới kết thúc.
Đội trưởng đội lục soát cầm tờ kê khai về chuẩn bị đi thúc giục tiến độ lục soát, vừa mới vào trong trại đã thấy có mấy tên thuộc hạ khiêng một cái rương đi tới.
“Đội trưởng đội trưởng, tìm được rương bạc của tên Đại đương gia rồi!”
Thành viên đội lục soát kích động nói.
“Tìm được thì tốt.” Đội trưởng đội lục soát lại hỏi: “Tìm được ở đâu?”
“Ở hầm trú ẩn nằm bên dưới ang nước.” Thành viên đội lục soát đáp.
Phòng ốc ở thời đại này có kết cấu khá đơn giản, bảo vật hay được giấu dưới hầm trú ẩn, vị trí của hầm trú ẩn thường ở dưới giường, dưới thảm cảm, hoặc là ở dưới ang nước.
Khánh Mộ Lam cực kỳ xem trọng lần tiêu diệt thổ phỉ này, cô ấy còn viết cả thư cho Trương Lương xin đưa mấy nhân viên hộ tống có kinh nghiệm tiêu diệt thổ phỉ đến Đông Hải, tiến hành huấn luyện đội an ninh.
Sau khi tiêu diệt thổ phỉ xong phải làm sao để lục soát nhanh chóng hang ổ thổ phỉ, đây chính là nội dung huấn luyện trọng điểm của đội lục soát.
“Khi các ngươi lục soát có tách nhau ra không?” đội trưởng đội lục soát hỏi.
Tiền tài che mắt con người, khi đội lục soát tiến hành công tác lục soát, yêu cầu phải làm việc theo nhóm có ba người trở lên, giám sát đốc thúc lẫn nhau.
“Ngươi yên tâm đi đội trưởng, bốn người chúng ta hành động cùng nhau!”
Thành viên đội lục soát chỉ vào cái khóa đồng trên rương: “Đội trưởng nhìn đi, chúng ta không phá được cái khóa này đâu!”
“Vậy thì tốt, đi tìm Trâu chủ nhiệm bảo họ mở khóa đi!”
Kết quả mấy người kia lại khiên cái rương về lại đội hậu cần, đập khóa đồng ngay trước mặt Trâu chủ nhiệm.
Mở rương ra, quả thực bên trong có một nửa là bạc với hình dáng kích thước không giống nhau, ngoài ra còn có một cái hộp gỗ nhỏ.
Hộp nhỏ không có khóa, sau khi mở ra bèn nhìn thấy bên trong có mấy miếng vàng.
“Ôi nội ơi, của cải của tên Đại đương gia này nhiều thật đấy!”
Đội trưởng đội lục soát nói: “Các ngươi đi lục tiếp nơi ở của mấy tên đương gia khác đi, xem xem có thu hoạch được gì nữa không!”
“Đội trưởng cứ yên tâm, đã sắp xếp người đi qua đó rồi!”
Đội phó nói rồi, bèn có hai thành viên khác của đội lục soát ôm một chiếc hộp nhỏ đi vào.
“Đội trưởng đội trưởng, nhìn xem chúng ta tìm được gì này?”
“Lại là một cái hộp nhỏ nữa à?”
Đội trưởng cầm lấy cái hộp áng áng thử, rồi hơi cau mày.
Phía trên hộp nhỏ có một cái khóa đồng, khá nhẹ, lắc hộp cũng không nghe thấy gì, nên anh ta không đoán được thứ ở bên trong.
“Tìm được ở đâu?” Đội trưởng hỏi.
“Anh em nhân viên hộ tống trà trộn vào nói, cái phòng kia lúc trước là của một người tên Lâm tiên sinh.” Thành viên đội đáp: “Chính là người phát tiền, lương thực cho đám thổ phỉ.”