Mục lục
Xuyên không: Quay về cổ đại, tay trái kiều thê tay phải giang sơn
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Hồng công tử, công chúa Lộ Khiết đã nhận được uỷ quyền của tiên sinh, tiên sinh đồng ý bọn ta đến tham quan, ngài cũng đã ký tên rồi...”

Giang Văn Văn nhanh chóng từ trong túi lấy ra văn thư uỷ quyền của Kim Phi, chỉ vào nơi ký tên của Hồng Đào Bình: “Ngài xem!”

“Ồ, ta nhớ ra rồi, quả thật Thiết Chuỳ đã đến tìm ta, nói với ta có người đến tham quan.”

Hồng Đào Bình gãi mái tóc rối loạn: “Lúc đó đang bận nên quên mất.”

Lúc đó khi Thiết Chuỳ đến tìm, Hồng Đào Bình đang bận điều chỉnh thiết bị, căn bản không nghe rõ Thiết Chuỳ nói gì, chỉ là nghe thấy có người đến xưởng đóng tàu tham quan, còn là được Kim Phi đồng ý, Hồng Đào Bình đã ký tên lên giấy thông hành, Thiết Chuỳ vừa đi thì anh ta đã quên mất chuyện này, cho đến bây giờ nhìn thấy chữ ký của bản thân ở trên giấy thông hành mới nhớ lại.

Sau khi tỏ ý Giang Văn Văn cất giấy thông hành đi, Hồng Đào Bình quay đầu nhìn công chúa Lộ Khiết: “Chính là các người đánh chìm Trấn Viễn số 1 của ta sao?”

Từ sau khi đến trấn Ngư Khê, bất kể là Kim Phi hay là công chúa Lộ Khiết đều cố gắng tránh né trận chiến thành Du Quan.

Bởi vì hai bên đều có ý muốn thông qua đàm phán để giải quyết vấn đề, thật sự phải cố chấp mối thù hận lúc trước của Đại Khang và Đông Man, vậy thì không còn cách đàm phán rồi, chỉ có thể tiếp tục đánh cho đến khi một phía bị đánh sạch thì mới kết thúc.

Đây là kết quả mà Kim Phi và công chúa Lộ Khiết không muốn nhìn thấy.

Ngay cả Giang Văn Văn cũng ý thức được điều này, cho dù có thù hận với Đông Man nhưng vẫn duy trì sự lí trí, không có nói lời gì quá đáng với công chúa Lộ Khiết.

Nhưng một người đàn ông thẳng thắn như Hồng Đào Bình lại gần hai ngày một đêm không ngủ nên nghĩ được cái gì thì nói cái đó.

Tình cảnh đột nhiên trở nên ngại ngùng.

Cuối cùng vẫn là công chúa Lộ Khiết phá vỡ sự im lặng: “Lúc đó đang chiến tranh, đương nhiên mặc kệ tất cả để giành được thắng lợi, đây là điều tất cả kẻ tham chiến đều phải làm, cũng là tôn trọng lớn nhất đối với kẻ thù! Bọn ta đánh chìm Trấn Viễn số 1 nhưng cũng phải trả giá nặng, ít nhất có hơn năm trăm hảo hán Đông Man chết ở trong quá trình công kích Trấn Viễn số 1!”

“Đó còn là vì Trấn Viễn số 1 đã phạm sai lần nếu không đừng nói là năm trăm, cho dù năm nghìn người các ngươi cũng đừng mong ngăn cản được Trấn Viễn số 1 do ta chế tạo!”

Hồng Đào Bình phẫn nộ nói.

Ban đầu khi tin tức Trấn Viễn số 1 bị đánh chìm truyền về, Hồng Đào Bình vẫn luôn không có mấy hứng thú với chiến tranh và quân sự, thái độ khác thường nghiên cứu tỉ mỉ chiến báo lần này.

Sau khi có được kết luận, không phải do thuyền của anh ta chế tạo không được mà là do quyết sách của thuyền trưởng sai lầm, ở trên chiến trường vậy mà tắt máy, chỉ có thể đậu yên tại chỗ bị vây đánh.

Nếu như lúc đó Trấn Viễn số 1 không tắt máy, với sức mạnh động cơ của Trấn Viễn số 1 thì có nhiều thuyền cá nhỏ của Đông Man đi nữa cũng đừng mơ ngăn cản được nó, chỉ cũng sẽ bị nó chèn ép đẩy đi, sau đó đánh bại từng chiếc thuyền cá.

Đáng tiếc là không có nếu như.

Chuyện này cũng trở thành một vướng mắc không thể nào mất đi ở trong lòng Hồng Đào Bình, hôm nay nhìn thấy công chúa của Đông Man, đương nhiên muốn tức giận nói vài câu.

Các kỹ thuật viên ở sau lưng công chúa Lộ Khiết nghe thấy Hồng Đào Bình nói như vậy cũng cảm thấy vô cùng phẫn nộ, nhưng chỉ có thể ráng nhịn lửa giận trong lòng.

Chân mày của công chúa Lộ Khiết cũng hơi nhíu lại.

Cô ta cũng không ngờ rằng hồng Đào Bình nói chuyện thẳng thắng như vậy.

Nhưng mà công chúa Lộ Khiết có thể được rất nhiều người trên thảo nguyên yêu thường, không chỉ là bởi vì cô ta đẹp còn bởi vì cô ta có sở trường phỏng đoán tâm tư của người khác, biết người khác thích nghe cái gì sẽ lựa những lời người ta thích nghe để nói.

Thông qua trang phục và cách nói chuyện của Hồng Đào Bình, cô ta đã có phán đoán đại khái với tính cách của Hồng Đào Bình.

Vốn dĩ cô ta còn định tranh luận với Hồng Đào Bình vài câu, nhưng lời nói ra đến cửa miệng lại đột nhiên ý thức được tranh luận với người như vậy, hoàn toàn chính là chuốc khổ vào thân vì thế quyết định thay đổi kế hoạch, thuận theo Hồng Đào Bình nói:

“Lời nói của Hồng công tử chí phải, tàu chiến ngươi chế tạo ra xưng được là cái thế vô song, bọn ta chỉ là chiếm lợi mới đánh chìm Trấn Viễn số 1, nếu không thật sự không có cách nào với nó!”

Chế tạo tàu vẫn luôn là chuyện được Hồng Đào Bình xem trọng nhất, nghe thấy công chúa Lộ Khiết nói như vậy, lòng căm thù trên mặt Hồng Đào Bĩnh đã biến mất không ít nhưng thái độ vẫn kiêu ngạo như vậy, ngẩng đầu lên nói: “Đó là điều đương nhiên!”

Công chúa Lộ Khiết nhìn thấy chiêu này có tác dụng nên đã lần nữa thuận theo tâm tư của Hồng Đào Bình hỏi: “Hồng công tử, tổng kết lại kinh nghiệm lần trước vì vậy với quyết định chế tạo chiếc thuyền bọc thép không sợ lửa sao?”

Nếu như là người khác có thể đã thừa nhận, ở trước mặt công chúa Lộ Khiết khoe khoang một phen, nhưng Hồng Đào Bình lại không hề do dự lắc đầu, nói thành thật: “Chiếc thuyền bọc thép đó toàn bộ đều là Kim tiên sinh thiết kế, ta chỉ là phụ trách chế tạo mà thôi!”

“Thì ra là bút tích của Kim tiên sinh!”

Công chúa Lộ Khiết chợt gật đầu.

Cũng đúng, vốn dĩ Kim Phi đã giỏi kỹ thuật chế tạo thủ công, thuyền bọc thép đến từ thiết kế của y cũng vô cùng hợp lý.

Nhìn chiếc thuyền bọc thép cao lớn như núi, trong lòng công chúa Lộ Khiết tuyệt vọng.

Lưu Thiết ở thành Du Quan chỉ sử dụng một số ca nô đã khiến cả khu vực biển của Đông Man bị phong toả, không ngư dân nào dám ra ngoài.

Bọn họ còn chưa nghĩ ra cách đối phó như thế nào. Kim Phi rất nhanh lại làm ra nhiều thuyền lầu như vậy, cùng với một chiếc thuyền bọc thép hoàn toàn không sợ lửa đốt.

Khoảng cách của hai bên càng ngày càng lớn, công chúa Lộ Khiết căn bản nhìn không thấy được khả năng đuổi kịp Kim Phi!

Nhưng công chúa Lộ Khiết cũng không phải là người có tính cách gặp khó khăn sẽ buông bỏ nhận thua, đè nén sự bất an và tuyệt vọng trong lòng xuống, giả vờ dáng vẻ sùng bái nhìn Hồng Đào Bình: “Tuy chiếc thuyền này là Kim tiên sinh thiết kế nhưng Hồng công tử có thể chế tạo thuyền ra cũng vô cùng lợi hại!”

“Không có không có.” Hồng Đào Bình đỏ mặt xua tay, nhưng trong lòng lại vô cùng vui: “Nhưng mà không phải Hồng Đào Bình ta tự khen, chế tạo thuyền bọc thép này cũng không phải chuyện dễ dàng, người bình thường cho dù lấy được giấy vẽ của tiên sinh cũng chưa chắc có thể làm ra, thậm chí có thể ngay cả bản vẽ cũng không hiểu!”

Đây thật sự không phải Hồng Đào Bình tự khen.

Thợ thủ công lúc trước của Đại Khang căn bản không có khái niệm nhìn bản vẽ, rất nhiều thợ thủ công đều dựa vào kinh nghiệm để làm việc.

Cho dù có một số giấy vẽ nhưng cơ bản là sơ đồ, chỉ có hình dáng và ngoại hình đại khái, căn bản không khoa học.

Bản vẽ của Kim Phi vô cùng phức tạp, nếu như không phải Hồng Đào Bình giỏi chế tạo thuyền, tốc độ chấp nhận vật mới lại nhanh có thể cũng không hiểu bản vẽ của Kim Phi.

“Bản vẽ của tiên sinh nhìn rất khó hiểu sao?” Công chúa Lộ Khiết hiếu kỳ hỏi.

“Rất khó.” Hồng Đào Bình lộ ra khuôn mặt suy nghĩ lại: “Lần đầu tiên ta nhìn thấy bản vẽ của tiên sinh không khác gì nhìn thấy thư của người trời vậy!”

“Lợi hại như vậy sao?” Công chúa Lộ Khiết hỏi: “Ta có thể xem thử không?”

Biết người biết ta trăm trận trăm thắng, nếu như có thể nhìn thấy được bản vẽ của thuyền bọc thép thì nói không chừng thợ của bọn họ cũng có thể mô phỏng ra.

Tuy công chúa Lộ Khiết biết xác suất này rất thấp nhưng lỡ như thì sao?

Chỉ cần có một phần trăm khả năng, cô ta cũng muốn nỗ lực, huống hồ chỉ là nói nhiều hơn một câu thôi mà.

Ngay vào lúc kỹ thuật viên ở sau lưng công chúa Lộ Khiết xắn tay áo lên, chuẩn bị nhớ nội dung của bản vẽ thì Hồng Đào Bình lên tiếng.

“Không được!”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
FM
29 Tháng hai, 2024 15:44
Like
BÌNH LUẬN FACEBOOK