Hộ vệ của Khánh Hâm Nghiêu cũng lần lượt sẵn sàng đón địch.
“Đại nhân, Tần đại nhân đập tường tự sát rồi!”
Mạnh Thiên Hải chạy qua bẩm báo.
Tần đại nhân là con nhà có học, gia tộc như vậy coi trọng nhất là nề nếp.
Bảo ông ta trần truồng đi từ sơn trang Lục Thủy về Tây Xuyên khác gì diễu hành, còn tàn nhẫn hơn việc giết ông ta.
Vậy nên thấy Khánh Hâm Nghiêu đã quyết, cầu xin Mạnh Thiên Hải cũng vô dụng nên ông ta đập đầu vào cột luôn.
“Coi như ông ta vẫn còn chút khí phách, thông báo cho nhà họ Tần tới lo liệu đi!”
Khánh Hâm Nghiêu nhìn ba người còn lại: “Các ngươi thì sao, tự sát hay về thành?”
Ba người cùng quỳ dưới đất, cúi đầu không đáp.
Thật ra họ cũng muốn tự sát nhưng không có dũng khí như Tần đại nhân.
Khánh Hâm Nghiêu hừ một tiếng, cưỡi ngựa rời đi.
“Khánh đại nhân, không thể lục soát thêm nữa!”
Chưởng quầy của sơn trang Lục Thủy lại chạy đến lần nữa, dập đầu hành lễ với Khánh Hâm Nghiêu: “Trần Liên Kỳ ở phòng Thiên Tự số 5, ta đưa đại nhân tới đó!”
“Ông đây nói không cần rồi mà!”
Nhìn thấy hai thuộc hạ của mình ở đây, Khánh Hâm Nghiêu cũng vô cùng tức giận hét lớn: “Vốn dĩ lười quan tâm đến ngươi, ngươi lại cứ muốn chạy ra tìm cái chết!
Mạnh Thiên Hải, bắt ông ta lại cho ta, đưa đi!”
Chưởng quầy nghe vậy, sắc mặt bỗng trở nên trắng bệch.
Có thể làm chưởng quầy ở sơn trang Lục Thủy thì tin tức của ông ta cũng vô cùng nhanh nhạy.
Đám quyền quý vừa bắt đầu mưu kế đẩy giá lương thực, ông ta đã biết rồi.
Dựa theo kinh nghiệm của ông ta, nhiều quyền quý bắt tay như vậy, chắc chắn là vụ buôn bán kiếm tiền lớn.
Vậy nên chưởng quầy đã lấy hết gia sản cũng góp theo vào đó.
Ban nãy nghe những lời Khánh Hâm Nghiêu nói ở cửa, ông ta biết kế hoạch của đám quyền quý thất bại rồi.
Nhưng ông ta vẫn thầm mong may mắn, cho rằng bản thân hành động cẩn thận, đóng góp ít, Khánh Hâm Nghiêu sẽ không phát hiện.
Bây giờ mới hiểu ra thì ra Khánh Hâm Nghiêu đã biết từ sớm rồi.
Chỉ là phần của ông ta đúng là không nhiều, Khánh Hâm Nghiêu lại vội bắt những người khác, lười quan tâm ông ta mà thôi.
Đợi bắt xong hổ rồi, đương nhiên sẽ có người tới diệt ruồi.
Kết quả chưởng quầy lại tự mình đâm đầu vào mũi thương, Khánh Hâm Nghiêu tiện tay xử lý ông ta luôn.
Công tác lùng bắt vẫn tiếp tục, từng chỗ đều bị quân Uy Thắng xông vào.
Càng ngày càng nhiều phòng bị đẩy ra, nhận thức của Kim Phi cũng không ngừng được làm mới.
Vốn dĩ y cho rằng căn phòng y nhìn thấy lúc đầu đã đủ thối nát rồi, sau đó mới phát hiện, sự hoang đường của người có tiền ở Đại Khang vượt xa tưởng tượng của y.
Cho dù là phim ảnh sau này, y cũng chưa từng nhìn thấy khung cảnh như vậy.
Quan lại phú thương run rẩy không ngừng, bị quân Uy Thắng lôi ra từ những căn phòng đưa tới đường lớn.
Trong đó hơn tám phần là đang trần truồng.
Những kẻ mặc quần áo, bây giờ đang thấy may mắn không thôi.
May mắn vì bản thân không cởi quần áo.
Theo luật của Đại Khang, quan lại đến lầu xanh không phạm pháp, ngược lại còn là chuyện tao nhã.
Đương nhiên, tiền đề là lúc đi lúc về phải có quần áo trên người.
Phòng Thiên Tự là những phòng tốt nhất ở sơn trang Lục Thủy, cũng là nơi bí mật nhất, ở cuối sau sơn trang.
Khánh Hâm Nghiêu cũng không vội, cứ vậy cưỡi ngựa chậm rãi ngang qua, trong lòng thầm ghi nhớ từng gương mặt đã nhìn thấy.