Mục lục
Xuyên không: Quay về cổ đại, tay trái kiều thê tay phải giang sơn
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Hơn mười phút sau, các nữ công nhân đi từ trong rừng cây ra.

Cũng may áo giáp mặc ở bên ngoài, bên trong vẫn mặc áo khoác dài tay, bên dưới cũng mặc quần dài đen.

Mặc dù bộ quần áo này không lòe loẹt như trang phục đen của nhân viên hộ tống, nhưng vẫn không lộ liễu quá.

Cho dù Kim Phi đã cố gắng làm cho bộ áo giáp nhẹ nhất có thể, nhưng cân nhắc đến việc đội súng kíp trên chiến trường quá bắt mắt, sẽ bị kẻ thù tấn công, áo giáp của đội súng kịp sẽ nặng hơn vài cân so với áo giáp của nữ binh bình thường.

Khi huấn luyện và chiến đấu bình thường thì không sao, nhưng khi vượt núi, bộ áo giáp sẽ trở thành gánh nặng rất lớn.

Sau khi cởi áo giáp ra, tất cả các nữ công nhân đều cảm thấy ung dung hơn.

Nữ công nhân nhóm một ở lại để trông chừng áo giáp, cả đội lại lần nữa lên đường.

Lần này tốc độ của các nữ công nhân rõ ràng là nhanh hơn rất nhiều, thậm chí còn chủ động đảm nhiệm nhiệm vụ mở đường.

"Thiết Chùy, các ngươi có cần cởi áo giáp ra không?" Ngụy Đại Đồng cười hỏi.

"Chúng ta không cần!" Thiết Chùy lắc đầu từ chối.

Trách nhiệm của đội súng kíp và đội cận vệ khác nhau, trọng tâm huấn luyện hàng ngày cũng khác nhau.

Quá trình huấn luyện thông thường của đội súng kíp tập trung vào thiện xạ và sự hợp tác giữa các tiểu đội và các thành viên tiểu đội, tương đối ít rèn luyện thể chất.

Bởi vì trong khi chiến đấu, nhiệm vụ của các cô ấy là đứng bắn là được, không cần phải chạy tới chạy lui.

Mà nhiệm vụ của đội cận vệ là bảo vệ Kim Phi, vào thời khắc quan trọng làm lá chắn đạn cho Kim Phi, cho nên khi bọn họ chấp hành nhiệm vụ không bao giờ cởi bỏ áo giáp.

Theo thời gian, họ đã quen với sức nặng của áo giáp.

Đoàn người đi vòng quanh khe núi hơn nửa ngày, Kim Phi cẩn thận kiểm tra thành phần và độ cứng của đá núi, đến nửa buổi chiều mới kết thúc nhiệm vụ kiểm tra.

Ngay lúc Kim Phi chuẩn bị trở về, đột nhiên nhìn thấy khói bốc lên từ cách đó không xa.

"Ngụy Đại Nhân, không phải ngài nói là xung quanh đây không có người sao? Tại sao bên kia lại có khỏi?"

Kim Phi vừa hỏi vừa trèo lên một tảng đá.

Cầm ống nhòm ra nhìn về phía khói đang bốc lên, nhìn thấy được mấy căn nhà lá.

Sau đó Kim Phi quay đầu nhìn Ngụy Đại Đồng, vẻ mặt có hơi không vui.

Đánh giá từ vị trí của mấy gian nhà lá, nếu nước chảy vào khe núi, mấy căn nhà lá này nhất định sẽ bị ngập!

Lúc này Ngụy Đại Đồng cũng trèo lên tảng đá, nhìn thấy mấy căn nhà lá này, sắc mặt cũng thay đổi theo.

"Tiên sinh, lần trước ta đến đây thực sự không nhìn thấy bọn họ!"

Mấy căn nhà lá này xây dựng giữa rừng cây, nếu nhìn từ trên không, quả thực rất khó để phát hiện ra bọn họ.

Nếu như không phải đúng lúc gặp được bọn họ nấu ăn có khói bếp thì Kim Phi cũng không thể nhìn thấy được.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
FM
29 Tháng hai, 2024 15:44
Like
BÌNH LUẬN FACEBOOK