Mục lục
Xuyên không: Quay về cổ đại, tay trái kiều thê tay phải giang sơn
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Biện pháp này của tiên sinh rất hay,” Trương Lương gật đầu đồng ý: “Bất kỳ ai khi đến vùng xa xứ lạ thì họ đều sẽ vô cùng cẩn thận, cho dù có muốn làm chuyện gì xấu xa thì cũng sẽ suy nghĩ trước sau hơn.”

Thời phong kiến giao thông không tiện, thổ phỉ lại nhiều, rất nhiều người cả đời đều chỉ loanh quanh khu vực làng xóm, thậm chí cơ hội đi lên thị trấn thị xã cũng không nhiều, một chuyến đi lên thị trấn cũng được coi là đi xa, sau khi trở về có thể khoe khoang mãi.

Phạm vi giao lưu giữa người với người chỉ trong vòng một làng, nhiều nhất là biết thêm một vài người dân làng bên, còn nếu cách nhau một – hai làng là không biết nhau rồi.

Phái người của làng này làm quan ở làng khác coi như là cử người lạ làm quan rồi, có thể phòng ngừa người dân địa phương sau khi có quyền lực thì sinh ra lòng tham, mưu lợi cho mình hoặc người nhà.

“Không chỉ cử người làm quan nơi xứ lạ, mà còn cần phải thay phiên sau khi đã làm ở một nơi một khoảng thời gian, như vậy mới có thể tránh được việc quan lại bao che cho nhau”.

Kim Phi nói: “Bên này ta sẽ sắp xếp để xây dựng một khu trường học quan viên, huấn luyện cơ bản cho họ.”

“Trường học quan viên là để dạy người làm quan như thế nào phải không?” Đường Tiểu Bắc tò mò hỏi.

Đây là lần đầu tiên cô ấy nghe đến một trường học như thế.

“Muội có thể hiểu như vậy.” Kim Phi gật đầu.

Cho đến nay, y vẫn không có ý định dùng lòng tin và ích lợi đến để thử thách lòng người, lòng người là thứ không thể thử thách nhất.

Ai cũng chỉ là người bình thường mà thôi, y đặt mình vào hoàn cảnh của người khác mà suy nghĩ, nếu Kim Phi làm quan, y cũng sẽ muốn làm cho người trong gia đình có cuộc sống tốt hơn.

Cho dù có vài quan viên có giác ngộ cao, ví dụ như Ngụy Đại Đồng và Thiết Thế Hâm, họ mong cầu được lưu danh sử sách, nguyện ý thanh liêm cả đời, mang đến cuộc sống ấm no cho nhân dân, có thể không màng đến các loại cám dỗ, nhưng người thân của họ chưa chắc đã có giác ngộ ấy.

Hơn nữa Kim Phi cũng không hy vọng những quan viên thật lòng lo cho dân chúng lại phải sống nghèo rớt mồng tơi.

Cho nên đối với quan viên, Kim Phi áp dụng chính sách lương cao liêm khiết, tra xét nghiêm ngặt, trừng phạt nặng nề.

Nói trắng ra chính là tiền lương cho quan viên cao cực kỳ, đủ để bọn họ có cuộc sống đầy đủ, đồng thời giám sát và xử phạt cũng vô cùng nghiêm khắc.

Thời đại phong kiến, phần lớn quan lại bao che cho nhau, hôm nay ngươi phạm tội, ta tha cho ngươi một lần, lần sau ta phạm tội, ngươi cũng mắt nhắm mắt mở đi.

Đây là chuyện bình thường nơi quan trường phong kiến.

Nhưng một khi Kim Phi phát hiện quan viên tham ô, đều sẽ bị xử phạt nặng nhất.

Từ khi tiêu cục Trấn Viễn thành lập đến nay, số quan quân nhân viên hộ tống bị chém đầu vì tham ô đã vượt quá ba mươi người rồi.

Điều này khiến cho rất nhiều người hơi ngo ngoe có ý xấu phải từ bỏ ý định.

Trước mắt xem ra, bầu không khí chốn quan trường ở Xuyên Thục rất tốt, nhưng Kim Phi biết, tình huống như thế này không thể kéo dài quá lâu.

Cho nên y đã nghĩ tới việc xây dựng một trường học riêng cho quan viên từ lâu, trường học đó chuyên môn bồi dưỡng quan viên, dạy họ làm quan như thế nào, chẳng qua bởi vì y quá nhiều việc, cho nên vẫn chưa thể bắt đầu.

Bây giờ quan viên dưới trướng y càng lúc càng nhiều, chuyện này cũng phải lên kế hoạch bắt đầu, nếu không chờ đến khi họ có thói quen xấu, gây ảnh hưởng xấu đến quan trường, thì muốn sửa lại sẽ rất khó khăn.

“Tiên sinh, giờ mới xây trường học cho quan viên thì có kịp được không?” Trương Lương lo lắng hỏi.

“Khẳng định là không kịp thì mới phải phái người làm quan nơi xa chứ.”

Kim Phi nói: “Quan viên được phái đi xa chỉ cần kiên trì chờ đợi một – hai năm, làm cho người dân Giang Nam được no ấm, chờ chúng ta xây dựng căn cơ vững vàng là được!”

Cho tới nay, y vẫn chưa bao giờ dám mơ rằng trong một – hai năm mình có thể tạo ra một thịnh thế thái bình, điều duy nhất mà Kim Phi muốn bây giờ chỉ là cố gắng hết sức để giữ được mạng sống của người dân Giang Nam, để họ không chết đói trong hai năm này.

Chỉ cần vượt qua hai năm khó khăn này, Kim Phi tin rằng, cuộc sống sau này của họ sẽ càng ngày càng tốt.

Người còn sống thì mới có thể làm được việc khác, nếu người chết rồi thì có lên kế hoạch tuyệt thế nào cũng vô dụng.

“Tiên sinh, ta hiểu rồi!”

Trương Lương nói: “Ta sẽ mau chóng triệu tập người đến đây, tổ chức một đại đội tiêu diệt thổ phỉ ở mỗi quận thành, đầu tiên là tiêu diệt bọn thổ phỉ khét tiếng trong quận, sau đó lại xem xét sắp xếp người ở từng huyện, cố gắng hết sức đảm bảo trật tự!”

Từ khi nỗi khiếp sợ về chim ưng biến mất, cùng với việc chấm dứt hai chiến dịch thành Du Quan và kênh Hoàng Đồng, những thế lực nhăm nhe xâm phạm Xuyên Thục đều trở nên im hơi lặng tiếng, họ có thể tạm thời điều động một ít người về đây.

“Về phương diện lãnh quân tiêu diệt thổ phỉ, Lương ca là người am hiểu nhất, huynh xem tình hình mà sắp xếp là được.”

Kim Phi nói: “Ngày mai khi đi qua đất Ngô, ta sẽ nói chuyện với Khánh hầu, để anh ta tạm thời ở lại Giang Nam phối hợp huynh!”

“Vậy thì quá tốt!” Trương Lương gật đầu liên tục.

Quân Thiết Lâm kỷ luật nghiêm ngặt, lại có sức chiến đấu mạnh mẽ, nếu có họ hỗ trợ, thì việc tiêu diệt thổ phỉ sẽ dễ dàng hơn rất nhiều.

“Vậy Giang Nam ta giao cho Lương ca phụ trách!” Kim Phi đứng dậy, vỗ mạnh vào vai Trương Lương.

Từ khi tiêu cục Trấn Viễn thành lập tới nay, Trương Lương luôn gánh vác công tác tiêu diệt thổ phỉ, cho nên kinh nghiệm của anh ta có kinh nghiệm phong phú vô cùng.

Đây chính là nguyên nhân mà Kim Phi để Trương Lương dẫn dắt việc tiêu diệt thổ phỉ.

“Tiên sinh yên tâm, ta chắc chắn sẽ dốc toàn lực, không phụ sự ủy thác của tiên sinh!” Trương Lương đứng dậy trả lời.

“Ta tin huynh!” Kim Phi cười, y xới một bát cơm cho Trương Lương: “Ăn đi, ăn đi!”

Trương Lương được Kim Phi xới cơm cho thì kinh ngạc mà nhận lấy bát cơm.

Trong bữa cơm, hai người lại thảo luận một vài nội dung về việc tiêu diệt thổ phỉ và cử người làm quan xa xứ, bữa cơm này kéo dài tới giữa buổi chiều mới chấm dứt.

Khi Kim Phi tiễn Trương Lương lên thuyền, y phát hiện Tiểu Nhạc cô nương đứng chờ ở bờ biển, cô ấy thấy Kim Phi và Đường Tiểu Bắc đi ra thì vội vàng tiến lên hành lễ: “Tiên sinh, phu nhân, đi đường cẩn thận!”

“Tiểu Nhạc Nhạc, người trong nhà cô đã được sắp xếp xong chưa?” Đường Tiểu Bắc hỏi.

“Ta đã sắp xếp xong rồi, chờ Trấn Viễn số 2 trở về, bọn ta sẽ cùng ngồi thuyền đi Kim Xuyên.”

“Cô định tới Kim Xuyên rồi làm gì?” Đường Tiểu Bắc lại hỏi.

“Năm ngoái ta có mua một tòa nhà ở Quảng Nguyên, đủ cho gia đình ta cùng ở, khi tới Quảng Nguyên, ta lại mở một cửa hàng.”

“Vậy thì tốt, cô đã có tính toán như vậy thì ta an tâm rồi!” Đường Tiểu Bắc gật đầu: “Nếu có khó khăn gì, thì cô nhớ viết thư cho ta đấy.”

“Cảm ơn phu nhân!” Tiểu Nhạc cô nương gật đầu.

Trước kia cô ấy còn lo rằng tới Xuyên Thục sẽ bị xa lánh, nhưng giờ có những lời này của Đường Tiểu Bắc thì cô ấy an tâm hẳn.

Kim Phi nghe hai người trò chuyện, y quay lại nhìn về phía Trương Lương: “Lương ca, dạo này có nhiều nhà giàu từ Giang Nam muốn đi Xuyên Thục không?”

“Khá là nhiều,” Trương Lương nói: “Hiện tại Giang Nam chỗ nào cũng đánh cường hào chia ruộng vườn, rất nhiều nhà giàu nhưng không có tiền cũng bị ảnh hưởng, họ muốn đi Xuyên Thục tị nạn, dạo này có không ít người đi qua chỗ ta, nhưng họ có an toàn đến Xuyên Thục được hay không thì khó mà nói, bây giờ trên đường nhiều thổ phỉ lắm.”

“Vậy huynh thấy, nếu chúng ta bán một ít vé tàu thì sao?” Kim Phi hỏi: “Bọn họ có muốn mua không?”

“Đương nhiên là muốn, thật ra mỗi ngày đều có người đến hỏi, họ muốn đi nhờ Trấn Viễn số 2 đi Kim Xuyên, thậm chí còn ra giá cao, nhưng bị ta từ chối.”

“Sau này đồng ý họ đi.” Kim Phi nói: “Nhưng đừng để họ lên Trấn Viễn số 2, ta sẽ sắp xếp cho thuyền khác đến phụ trách việc đón khách.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
FM
29 Tháng hai, 2024 15:44
Like
BÌNH LUẬN FACEBOOK