Lời nói của Kim Phi tuy khó nghe nhưng là sự thật.
Ông lão đánh cá lúc này mới tin tưởng nhóm người Kim Phi thực sự đến tìm Hồng Đào Bình để đóng tàu.
"Hồng thiếu gia ở trong nhà của Trần Lão Ngũ, là căn nhà thứ ba trong thôn, có cối xay trước cửa nhà đó."
"Cám ơn ông lão!"
Kim Phi chắp tay về phía ông lão đánh cá, ra hiệu cho người dẫn đường đi vào trong thôn.
Trước cửa ngôi nhà thứ ba ở lối vào thôn thực sự có một cái cối xay.
Hai đứa bé khoảng năm sáu tuổi đang chơi bên cạnh cối xay, thấy đội ngựa đến gần vội vàng quay người chạy vào nhà.
"Ông nội, ông nội, không xong rồi, lại có người đến đòi nợ thiếu gia rồi!"
Đứa bé vừa chạy vừa hét lên: "Họ có rất nhiều người đến, mỗi người cưỡi một ngựa, còn mang cả đao nữa!"
Trong sân, một ông lão đang sửa lại lưới đánh cá.
Trời sắp tối rồi, ông ta nhìn không rõ, lưới đánh cá gần như cao tới chóp mũi.
Nghe thấy tiếng đứa bé gọi, ông lão nhảy dựng lên, vứt lưới đánh cá rồi lao vào trong nhà sau: "Thiếu gia, chỉ sợ là quan binh đến bắt ngài, ngài nhanh chạy ra cửa sau đi!"
Trong nhà, một thanh niên tầm hai mươi tuổi đặt mô hình tàu trong tay xuống, thở dài: "Trần bá, ta chạy rồi cả nhà mọi người phải làm thế nào?"
"Bọn họ đến tìm thiếu gia, nếu như thiếu gia không ở đây, bọn họ nhất định sẽ đi thôi."
Ông lão nói rồi kéo chàng trai trẻ.
"Trần bá, lời này bản thân bá có tin không?"
Hồng Đào Bình thoát khỏi sự lôi kéo của ông lão, cười khổ hỏi lại.
Ông lão nghe vậy, sắc mặt cũng xụ xuống.
"Khoảng thời gian gần đây, ta đã làm phiền Trần bá rồi."
Hồng Đào Bình cúi đầu hành lễ với ông lão, quay người đi ra khỏi nhà, đúng lúc nhìn thấy người dẫn đường dẫn theo nhóm người Kim Phi, Đường Bắc Tiểu đi vào.
"Là ngươi?"
Khi nhìn thấy người dẫn đường, Hồng Đào Bình sững sờ một lúc.
“Hồng thiếu gia, chúng ta lại gặp mặt rồi!”
Người dẫn đường mỉm cười, lên tiếng chào hỏi Hồng Đào Bình.
Lúc trước triều đình có mua mấy chiếc thuyền chiến của nhà họ Hồng, người dẫn đường thường xuyên qua lại để kiểm tra tiến độ.
Đôi bên không tính là quen biết nhưng ít nhất cũng nhận ra nhau.
“Thủy quân các ngươi đặt mua thuyền chiến, nhà họ Hồng bọn ta đã giao hàng từ lâu rồi, sao ngươi còn tới đây tìm ta?”
Giọng điệu Hồng Đào Bình có vẻ hơi tức giận.
Của cải nhà họ Hồng hầu hết đều bị cướp biển cướp sạch, vì để trả nợ, Hồng Đào Bình phải bán hết nhà đất.
Hiện tại chỉ có thể ở nhờ chỗ người làm cũ trong nhà.
Mặc dù vậy, vẫn còn có mấy món nợ không thể trả.
Những người này tìm đến anh ta đòi nợ, Hồng Đào Bình cũng chỉ đành chịu bó tay.
Nhưng thuyền chiến mà thủy quân đặt đã giao hàng từ lâu, hơn nữa chính quận trưởng là người bỏ tiền ra, cho dù là hàng chưa giao đến thì cũng không đến lượt thủy quân đến tìm gặp.
“Hồng thiếu gia đừng hiểu lầm, là Kim tiên sinh muốn mời thiếu gia đóng thuyền.” Người dẫn đường vội vàng giải thích.
“Kim tiên sinh?”
Hồng Đào Bình theo bản năng nhìn về phía Kim Phi đang được nhân viên hộ tống bảo vệ xung quanh với vẻ mặt nghi ngờ.
Nhà họ Hồng cũng từng là một gia tộc quyền thế nổi tiếng ở địa phương, cũng tính là có quen biết những gia tộc quyền thế ở xung quanh.
Nhưng Hồng Đào Bình chưa từng gặp Kim Phi.
Người dẫn đường thấy vậy thì vội vàng giới thiệu: “Đây là Kim tiên sinh đến từ Tây Xuyên, Hồng thiếu gia chưa từng nghe về trận chiến ở Thanh Thuỷ Cốc và trận chiến ở thành Tây Xuyên sao?”