“Vũ Dương đã điều Đại Cường đi từ ba canh giờ trước rồi hả?”
Kim Phi biết được tin tức này, cuối cùng cũng an tâm hơn một chút.
Dựa vào phong cách làm việc của Cửu công chúa, nhất định cô ấy đã tính toán kỹ rồi mới hành động.
Cô ấy gọi Đại Cường đi từ trước mấy canh giờ, cũng đã chứng minh điều này.
“Trước khi tiểu đoàn trưởng đi, có nói là bệ hạ gọi hắn đi đâu, làm gì không?”
Kim Phi hỏi đại đội trưởng đang trực ban.
“Tiểu đoàn trưởng không nói với ta.” Đại đội trưởng lắc đầu: “Có thể là đại đội trưởng cũng không biết. Tần thống lĩnh cầm lệnh bài của bệ hạ tới tìm tiểu đoàn trưởng, chỉ nói vài câu thôi, tiểu đoàn trưởng bèn sai đại đội chúng ta ở lại phòng thủ, còn ngài ấy dẫn theo quân chủ lực đi với Tần thống lĩnh rồi.”
“Ta biết rồi.” Kim Phi gật đầu, sau đó rời khỏi doanh trại của nhân viên hộ tống.
Đang suy nghĩ xem nên làm cách nào đuổi kịp Cửu công chúa, đột nhiên y nghe thấy tiếng nổ của đầu máy hơi nửa trên đỉnh đầu mình.
Ngẩng đầu lên nhìn, phát hiện có một chiếc phi thuyền đã từ bầu trời phương Nam bay tới phương Bắc, chậm rãi đi đến trạm đỗ thuyền của xưởng đóng thuyền.
Kim Phi thấy vậy, lập tức nhảy lên chiến mã, chạy thẳng tới trạm đỗ thuyền.
Lão Ưng còn đang ngước cổ lên nhìn phi thuyền, nghe thấy tiếng vó ngựa, anh ta quay đầu nhìn ra cửa.
Thấy Kim Phi, Lão Ưng lập tức cảm thấy bắp đùi hơi đau đau, muốn chạy trốn theo bản năng.
Nhưng anh ta không dám chạy, mà lại chạy chậm lại nghênh đón.
“Chiếc phi thuyền này từ đâu nơi?” Kim Phi chỉ lên đỉnh đầu hỏi.
“Đây là phi thuyền số 27, trước đó có tới Giang Nam đưa tin, giờ chắc là đưa tin về ạ.” Lão Ưng trả lời.
“Bảo bọn họ đáp xuống đừng tắt máy nữa, ta phải dùng!” Kim Phi ra lệnh.
“Tiên sinh, ngài muốn đuổi theo bệ hạ sao?” Lão Ưng hỏi.
“Biết còn hỏi?” Kim Phi nhảy khỏi ngựa chiến: “Mau chuẩn bị nhiên liệu, việc đầu tiên sau khi thuyền đáp xuống là bổ sung nhiên liệu, nhanh lên đừng trễ nải!”
Lão Ưng do dự một chút, nói: “Tiên sinh, ta biết ngài lo lắng cho bệ hạ, nhưng ngài lại không rõ cách làm việc của bệ hạ sao, chắc chắn là người đã để lại đường lui rồi, bây giờ không có dây cáp, nếu ngài muốn lên đó, không có phi thuyền và khinh khí cầu hộ tống ngài, vậy thì nguy hiểm lắm!”
“Ông đây làm việc không cần ngươi phải dạy, nghe theo mệnh lệnh!” Kim Phi tức giận đạp một cái lên mông Lão Ưng.
Lão Ưng luôn luôn nghe lời Kim Phi, lần này lại không nghe theo chỉ thị của y, mà quỳ “bịch” một tiếng, cúi đầu không nói lời nào.
Nếu như y là một người ác độc, muốn thể hiện uy nghiêm của mình, rất có khả năng y sẽ chiếu theo quân pháp xử lý Lão Ưng, nhưng Kim Phi lại không phải người như vậy.
Kim Phi nhấc chân lên, muốn đạp cho anh ta cái nữa, nhưng thấy Lão Ưng quỳ xuống đất, có đạp thì chỉ có thể đạp lên ngực hoặc đầu anh ta, Kim Phi lại hạ chân xuống.
Y biết, Lão Ưng chống lại mệnh lệnh của y là bởi vì lo lắng cho an toàn của y.
“Cái tên óc heo này, chẳng lẽ ngươi không thể động não một chút à?” Kim Phi tức giận nói: “Không có phi thuyền khác với khinh khí cầu hộ tống thì không bay thấp hơn chút được à?”
Lão Ưng vừa nghe thấy câu này, hai mắt lập tức sáng lên.
Chiếc phi thuyền này là chiếc phi thuyền loại nhỏ đã được đám Kim Phi và Vạn Hạc Minh cải tiến, năng lực vận chuyển có hạn, nhưng tốc độ linh hoạt vô cùng. Nếu như cần, còn có thể tiến hành bay tầng thấp.
Chỉ là hướng gió khi bay tầng thấp khá phức tạp, tiêu hao khá nhiều dầu hỏa, tốc độ của phi thuyền cũng sẽ chậm hơn so với bay tầng cao, cho nên bình thường, nhiều phi công không biết tới cách bay này.
Tình huống bây giờ khác đặc biệt, đây là một biện pháp hợp lý.
Với trình độ của Lão Ưng, dường như anh ta có thể lái phi thuyền theo cách bay tầng thấp này.
“Ta lập tức đi chuẩn bị dầu hỏa ngay!”
Lão Ưng bò dậy, vừa sai người phất cờ ra hiệu cho phi thuyền, vừa chạy như bay vào nhà kho.
Vì đối phó với tình huống khẩn cấp, những vật liệu bổ sung như dầu hỏa đều được chuẩn bị sẵn từ lâu, được bỏ sẵn lên xe đẩy.
Lão Ưng vào nhà kho, rất nhanh đã đẩy xe đẩy ra, đi tới vị trí máy đang chờ.
Sau khi phi thuyền thấy lá cờ tín hiệu dưới mặt đất, bèn ném một sợi dây thừng xuống bên dưới.
Lão Ưng lập tức chỉ huy công nhân buộc dây thừng lên bàn kéo, kéo phi thuyền đáp xuống.
Khi phi thuyền chỉ còn cách mặt đất hơn một thước, bèn dừng lại, lơ lửng giữa không trung.
Trước kia khi bận rộn, thường xuyên gặp phải chuyện như vậy, cho nên các công nhân ở đây đều rất thành thạo, chờ khi phi thuyền dừng hẳn thì mang đồ tiếp tế lên trước tiên.
Lão Ưng đi lên kiểm tra nhanh dụng cụ một lần, xác nhận không có vấn đề gì, bèn nhìn Kim Phi rồi chắp tay.
Đến khi Kim Phi dẫn Thiết Chùy và mấy nữ công nhân cận vệ lên xong, Lão Ưng lập tức sai người cởi dây, điều khiển phi thuyền từ từ bay lên.
Khi phi thuyền rời khỏi doanh trại của nhân viên hộ tống, Lão Ưng bèn điều khiển phi thuyền hạ thấp xuống cách mặt đất khoảng hai ba thước, sau đó điều khiển phi thuyền giữ độ cao ở mức này, bay về hướng Tây.
Ở độ cao này cho dù có bị tấn công, cứ nhảy xuống chắc cũng không xảy ra án mạng.
Phi thuyền đuổi theo một mạch về phía Tây, đi được khoảng mười mấy phút, cuối cùng Kim Phi cũng thấy được Cửu công chúa đang ngồi giữa đội hình, mà Cửu công chúa đang ở trong đội đương nhiên cũng nhìn thấy phi thuyền từ phía sau đuổi tới.
Cửu công chúa cầm ống nhòm lên, vừa nhìn vào đã thấy Kim Phi đứng ngay ở chỗ cáp treo của phi thuyền.
“Tần Minh, không phải trẫm đã bảo người lấy hết móc treo trên phi thuyền rồi sao, phi thuyền phía sau là có chuyện gì xảy ra đây?” Cửu công chúa cau mày hỏi.
“Thuộc hạ đã lấy hết móc treo xuống rồi ạ.” Tần Minh buồn bực giơ ống nhòm lên, nhìn về sau.
Sau khi nhìn rõ số thứ tự trên phi thuyền, anh ta bừng tỉnh nói: “Ta nhớ lúc trước chiếc phi thuyền này chấp hành nhiệm vụ tới Giang Nam, hẳn là mới vừa trở lại.”
Cửu công chúa không trách Tần Minh ngay trước mặt mọi người, mà nói: “Nếu phu quân đuổi tới, vậy chờ bọn họ một lát đi.”
“Dạ!” Tần Minh lập tức sai lính truyền lệnh phất chờ, thông báo đội bay giảm tốc độ.
Mà chiếc phi thuyền của Cửu công chúa thì tìm một mô đất bằng phẳng, từ từ hạ xuống.
Kim Phi thấy vậy, cũng sai Lão Ưng hạ cánh xuống mô đất bằng phẳng kia.
Cửu công chúa bước xuống phi thuyền, đến khi phi thuyền của Kim Phi hạ cánh, cô ấy dẫn theo Châu Nhi và đám người Tần Minh chạy tới phi thuyền của Kim Phi.
Cáp treo của phi thuyền này không lớn, chịu tải trọng của nhiều người như vậy thì bị quá tải.
Thiết Chùy vô cùng hiểu ý sai mấy tên cận vệ lui xuống, để Cửu công chúa leo lên phi thuyền của Kim Phi.
“Phu quân, sao chàng lại tới đây?” Cửu công chúa thấy mặt Kim Phi hơi đanh lại, chủ động hỏi.
“Ta tới xem thử nàng muốn gây chuyện gì thôi!” Kim Phi hắng giọng.
“Không gây chuyện gì cả, chỉ là tâm trạng không thoải mái, muốn ra ngoài thăm thú cho khuây khỏa thôi.” Cửu công chúa đáp.
“Thăm thú gì?” Kim Phi hỏi.
“Không gì cả, ta chỉ muốn tới xem thử những con dân của Đại Khang này tới từ đâu, tới bằng cách nào thôi!” Cửu công chúa buồn bã nói.
Sau khi đến Đông Hải, cô ấy có tới bãi biển thăm dân tỵ nạn hai lần.
Nhìn người dân tỵ nạn kia gầy trơ xương còn dẫn theo cả nhà đi cùng, Cửu công chúa cảm thấy rất khó chịu trong lòng.
Cô ấy biết, những người dân tỵ nạn này có thể tới được Đông Hải đã là may mắn lắm rồi, còn rất nhiều người có thể chưa đến được đây đã phải bỏ mạng ở giữa đường.
Cửu công chúa mặc dù mang trong lòng trái tim của bậc đế vương, nhưng nhìn thấy nhiều nhiều dân tỵ nạn không có nhà để về đến vậy, không phải là không có cảm xúc gì.
Kim Phi nhận ra dạo này tâm trạng của Cửu công chúa không tốt lắm, bèn không nói thêm gì nữa, ra hiệu cho Lão Ưng điều khiển phi thuyền bay lên không.