Ban đầu Kim Phi và Cửu công chúa có nói chuyện một lần, bàn bạc có nên đào tạo một tể tướng hay không.
Từ ngày hôm đó, Cửu công chúa bắt đầu để ý các quan văn võ.
Điều đám người Chung Vô Cực đến viện Khu Mật chính là để thử bọn họ.
“Nàng cũng biết ta không quen chính sự,” Kim Phi không trả lời câu hỏi của Cửu công chúa mà hỏi ngược lại: “Người cảm thấy ông ta có thể đảm nhận được vị trí tể tướng không?”
“Năng lực không tồi, mấy việc gần đây ta giao cho ông ta làm đều thực hiện rất tốt.” Cửu công chúa gật đầu: “Là một trong những lựa chọn hàng đầu của ta.”
“Năng lực là thứ hai ta cảm thấy thứ đáng quý nhất của ông ta chính là bằng lòng làm việc vì dân chúng.”
Kim Phi gật đầu phụ họa nhưng không bày tỏ thái độ.
Tuy y không quen thuộc triều chính nhưng cũng biết vị trí tể tướng không chỉ phải có năng lực, bằng lòng làm việc thật vì dân chúng là có thể đảm nhận được.
Ví dụ như Tả Chi Uyên của bộ Công cũng là một người làm việc thật, cũng có năng lực nhưng lại không hợp đứng đầu bộ Công.
“Ta sẽ suy nghĩ kĩ về ông ta.”
Cửu công chúa hơi gật đầu: “Vào đi.”
Hai người vào Ngự Thư Phòng thì thấy Trần Cát đang vui vẻ đọc Vạn Dân Thư.
Nghe thấy ở cửa có tiếng động, Trần Cát vội vàng ra hiệu cho cung nữ đi đỡ Cửu công chúa.
Lúc này đã là mùa hạ, bụng của Cửu công chúa cũng bắt đầu hơi phồng lên.
“Vũ Dương, có phải các con nên thành hôn rồi không?” Trần Cát đặt Vạn Dân Thư xuống, chau mày nói: “Mẹ của con hỏi ta mấy lần rồi.”
“Gần đây bận như thế này, làm gì có thời gian.” Cửu công chúa tùy ý xua tay: “Không gấp, đợi thêm chút nữa.”
“Bụng của con càng ngày càng rõ, nếu cứ trì hoãn thì sẽ thành trò cười mất.”
Trần Cát nhìn Kim Phi: “Quốc sư, ngươi xem.”
Cửu công chúa không đợi Kim Phi đáp, cướp lời nói: “Chuyện này không do chàng ấy quyết, phụ hoàng hỏi ngài ấy cũng vô dụng.”
Công chúa thời phong kiến kết hôn rất phiền phức, chỉ nghĩ thôi đã khiến Cửu công chúa đau đầu.
Lại thêm cô ấy và Kim Phi đều rất bận, cứ mãi im ỉm trì hoãn đến bây giờ.
“Phụ hoàng đừng lo, con đã tính cả rồi.”
Cửu công chúa vung cung nữ ra, tiện tay cầm một bản tấu lên: “Nếu phụ hoàng không có chuyện gì thì tiếp tục đọc Vạn Dân Thư, hôm nay con nhiều việc lắm, không có thời gian nói chuyện phiếm với người.”
“Con!”
Trần Cát bực bội trừng Cửu công chúa một cái, ra hiệu ánh mắt với Kim Phi.
Kim Phi hiểu ý, đi với Trần Cát ra bên ngoài.
“Vũ Dương có thể không gấp, nhưng quốc sư phải tỏ rõ thái độ với trẫm đi chứ?”
“Bệ hạ yên tâm, ta sẽ quay về bàn bạc với Vũ Dương, cố gắng cho người câu trả lời chính xác.”
Kim Phi khó xử sờ mũi.
Nếu là những chuyện khác, y còn có thể cứng rắn một chút, nhưng Trần Cát là cha đẻ của Cửu công chúa, bây giờ bụng của Cửu công chúa to rồi, Trần Cát nói y mấy câu, y chỉ có thể nghe lời.
Nhìn thấy sắc mặt Trần Cát không vui lắm, y đang chuẩn bị dỗ dành cha vợ, Đại Thái giám Ngân Tước lại vội vàng đi đến.
“Bệ hạ, quốc sư, Tả Chi Uyên chạy đến Chung Cổ Lâu rồi!”
Ngân Tước đầy vẻ kỳ quái nhìn Kim Phi: “Hắn nói muốn gặp quốc sư!”
“Hắn muốn gặp ngươi làm gì?” Trần Cát nhìn Kim Phi, hoang mang hỏi: “Còn chạy đến Chung Cổ Lâu?”
“Có phải sau lưng hắn có mấy cái cánh không?” Kim Phi hỏi.
“Đúng vậy.” Ngân Tước gật đầu.
“Được rồi, ta biết hắn muốn làm gì rồi.”