Mục lục
Xuyên không: Quay về cổ đại, tay trái kiều thê tay phải giang sơn
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Kim Phi không trả lời câu hỏi của Tả Phi Phi mà hỏi lại: “Nàng có phát hiện khi phơi rong biển, có rất nhiều rong biển đều trở nên rất dính không?”

“Quả thực là như vậy.” Tả Phi Phi chỉ vào góc bãi phơi: “Bên kia có rong biển đã bốc mùi hôi, không ăn được nữa, ta đã bảo thợ nhặt ra vứt rồi.”

“Đây chính là vấn đề.” Kim Phi nói: “Thời gian từ khi hái đến khi vận chuyển quá dài, nếu Trịnh tướng quân không phát hiện ra vấn đề này, rồi bảo ngư dân vớt rong biển ngâm trong nước trên đảo Mạo Lãng, đến khi quay về chất đóng trên thuyền, đoán rằng sợ rằng phần lớn rong biển bây giờ đã không ăn được nữa rồi.”

“Đây quả thực là vấn đề rất nghiêm trọng, hiện tại thời tiết vẫn chưa nóng, nếu đến mùa hè, rong biển sẽ càng nhanh thối hơn nữa!”

Tả Phi Phi nói: “Hay là xây dựng bãi phơi ở đảo Mạo Lãng, sau khi phơi khô rong biển ở bên đó rồi vận chuyển về?”

“Đây cũng là một cách.” Kim Phi nói: “Nhưng ở đảo Mạo Lãng đều là những núi đá lôm chôm, vòng ngoài gần biển cơ bản đều là vách đá dốc đứng, cắm cọc kéo dây như thế nào, vận chuyển rong biển lên núi như thế nào đều là vấn đề, không phải là chuyện có thể giải quyết trong thời gian ngắn ngủi, vì vậy gần đây chúng ta vẫn phải mang về phơi khô.”

“Tiên sinh có cách đối phó sao?” Tả Phi Phi hỏi.

Với sự hiểu biết của cô ấy đối với Kim Phi, nếu Kim Phi đã nói đến vấn đề này, chắc hẳn y đã nghĩ ra cách đối phó.

“Vừa rồi ta đã thương lượng với Trịnh tướng quân, quyết định thay đổi phương pháp hái và vận chuyển.”

Kim Phi nói: “Trước đây ngư dân trên thuyền đánh cá đều hái rong biển sau đó đưa đến thuyền đánh cá của mình, số lượng ngư dân trên thuyền đánh cá có hạn, phải mất mấy ngày mới có thể chất đầy rong biển trên thuyền đánh cá.

Cách này chậm, rong biển được hái lúc đầu luôn bị ép xuống dưới, rất dễ bị thối, ngâm trong nước lại mất rất nhiều công sức.

Vì vậy ta và Trịnh tướng quân đã quyết định sắp xếp ca-nô liên tục tuần tra đường thủy giữa đảo Mạo Lãng và bến tàu, sau đó chia ngư dân và thuyền đánh cá thành hai phần, thuyền nhỏ ở lại đảo Mạo Lãng, phụ trách việc hái rong biển, rong biển mỗi thuyền nhỏ thu hoạch được sẽ chất lên các thuyền đánh cá lớn, và vận chuyển về bằng thuyền lớn.

Hơn nữa các thuyền lớn không lập thành đội, thuyền đã chất đầy rong biển sẽ lần lượt về từng thuyền, như vậy sẽ không tập hợp lại, mỗi ngày bãi phơi đều nhận rong biển mới, mỗi ngày đều có việc.”

“Cách này quá tốt rồi!”

Ánh mắt Tả Phi Phi lập tức sáng lên.

Phơi rong biển khoảng một ngày là có thể cất được.

Theo cách trước đây, bãi phơi sẽ rảnh rất nhiều ngày mới bận rộn trong một ngày.

Như vậy sao có thể nuôi thợ?

Cách Kim Phi đưa ra sau này khoa học hơn nhiều.

Mỗi ngày bãi phơi đều có việc làm, mỗi ngày đều sẽ không bận như vậy, hơn nữa thu hái tập trung, vận chuyển thống nhất, còn có thể độ tươi của rong biển ở mức lớn nhất, quả thực là một công đôi việc.

Ở giữa cầu xếp dỡ hàng hóa có một khu vực cân, khi xe kéo đi qua đó sẽ cân, sau đó quan văn thư sẽ viết giấy cho ngư dân, ngư dân cầm giấy, có thể đến trụ trở tiền trang Kim Xuyên gần đó để đổi tiền công ngay tại chỗ, hoặc có thể đến trụ sở của thương hội Kim Xuyên để đổi hàng hóa.

Từ trước đến giờ Kim Phi không keo kiệt với người dân, tiền công của ngư dân rất cao.

Nhiều ngư dân kiếm được tiền từ chuyến đi này còn nhiều hơn số tiền họ kiếm được trong nửa tháng, dư dả để nuôi gia đình họ.

Trước đây khi đói, thực sự có rất ít ngư dân lựa chọn đến trụ sở tiền trang để đổi tiền, đa số ngư dân đều chọn đến trụ sở thương hội để đổi những nhu yếu phẩm hàng ngày như lương thực, vải vóc.

Đường Tiểu Bắc sớm đã đoán được kết quả này, vì vậy mấy ngày trước cô ấy đã vội vàng vận chuyển mấy thuyền lương thực, vải và các hàng hóa khác từ nhà kho ở Giang Nam đến đây, đảm bảo khi ngư dân đến đổi sẽ có đủ vật tư hàng hóa.

Dù lời hứa của Kim Phi có hay đến đâu nhưng đến khi ngư dân đổi được lương thực thì họ mới yên tâm.

Sự nhiệt tình khi làm việc cũng tăng cao.

Sáng sớm ngày hôm sau, tất cả ngư dân đều đã bắt đầu xuất phát quay lại đảo Mạo Lãng dưới sự hộ tống của quân hạm.

Qua mấy lần điều chỉnh, dây chuyền sản xuất rong biển cơ bản đã đi vào ổn định.

Sự chú ý của Kim Phi cũng quay trở lại xướng đóng tàu.

Thuyền đánh cá không có mô-tơ, thuyền đánh cá lớn chủ yếu được điều khiển dựa vào cánh buồm, gặp gió đông còn được, nhưng khi gặp gió tây, sợ rằng đi từ đảo Mạo Lãng cũng phải mất mấy ngày mới có thể đến bến tàu, thậm chí là mười mấy ngày, đến lúc đó rong biển cũng sắp hỏng rồi.

Cách tốt nhất chính là nhanh chóng sản xuất hàng loạt thuyền lầu, sau đó để tất cả thuyền đánh cá đều phụ trách việc hái rong biển, còn nhiệm vụ vận chuyển sẽ giao cho thuyền lầu.

Thuyền lầu có máy hơi nước, dù gặp gió thuận hay gió nghịch thì đều có thể bảo đảm có thể vận chuyển rong biển về trong vòng một ngày.

Vì vậy, sau khi rời bãi phơi, Kim Phi đã đi thẳng đến xưởng đóng tàu.

Kết quả vẫn chưa đến nơi, vừa mới đi được nửa đường đã gặp Đường Tiểu Bắc.

“Tướng công, ta đang chuẩn bị đi tìm chàng đây.”

Đường Tiểu Bắc ngăn Kim Phi lại rồi nói: “Mẻ rong biển đầu tiên đã được phơi khô, nên xếp vào nhà kho trước hay vận chuyển về Xuyên Thục?”

Kim Phi nghĩ một chút rồi nói: “Vận chuyển về trước đi, bảo thương hội tìm một huyện sau đó phân phát, xem người dân tiếp nhận như thế nào.”

“Như vậy cũng được.” Đường Tiểu Bắc lại hỏi: “Vậy rong biển định giá như thế nào?”

“Giống muối ăn, tạm thời là mười đồng nửa cân, sau này sẽ điều chỉnh dựa theo phản ứng của thị trường và mối quan hệ cung cầu.”

“Vậy sau này bán đến Giang Nam và Trung Nguyên cũng với giá mười đồng nửa cân sao?” Đường Tiểu Bắc tiếp tục hỏi.

“Giang Nam và Trung Nguyên đã dựa vào Xuyên Thục trong hai năm trước đó, chủ yếu tập trung vào công cuộc ra công cứu giúp, có thể cho người dân mượn lương thực và rong biển trước, nhưng không thể miễn phí hoàn toàn cho họ.” Kim Phi nhắc nhở.

Làm như vậy không phải vì Kim Phi tham tiền, mà thứ tặng miễn phí thường sẽ không được trân trọng.

Nếu Kim Phi để người phát cháo mỗi ngày, người dân có thể ăn mà không trả tiền, e rằng sẽ có rất nhiều người sống dựa vào việc được cho cháo, mất đi động lực cố gắng làm việc.

Tập trung vào công cuộc ra công cứu giúp không chỉ có thể đặt ra mục tiêu cho cuộc sống của người dân, còn có thể cải thiện cơ sở hạ tầng như đường sá và thủy lợi ở Giang Nam, mở đường cho sự phát triển trong tương lai.

“Ta sẽ sắp xếp Trấn Viễn số 2 và Trấn Viễn số 3 chuẩn bị thuyền vận chuyển.”

Đường Tiểu Bắc thở dài: “Cũng không biết có thể chứa đủ hay không.”

“Có thể chứa được bao nhiêu thì chứa bấy nhiêu, không chứa đủ thì sau này chế tạo xong thuyền lầu sẽ vận chuyển về tiếp.”

Kim Phi nói: “Nhưng điều này cũng nhắc nhở chúng ta nên đẩy nhanh tốc độ xây dựng nhà kho.”

“Ta vẫn luôn giục.” Đường Tiểu Bắc vẫy tay với Kim Phi, xoay người rời đi.

Cô ấy không chỉ phải chuẩn bị các loại hàng hóa mà còn phải lo chuyện của trụ sở thương hội và tiền trang Kim Xuyên và xây dựng kho hàng.

Đường Tiểu Bắc đã bận rộn mấy ngày không đi câu cá rồi.

Sau khi tạm biệt Kim Phi, cô ấy đã lập tức đến nhà kho bãi phơi, sắp xếp những việc liên quan đến thuyền chứa rong biển.

Kim Phi nhìn bóng lưng Đường Tiểu Bắc, sau đó cũng nhảy lên ngựa chiến, đi đến xưởng đóng thuyền.

Khi đến xưởng đóng thuyền, y vẫn chưa vào cửa đã nghe thấy tiếng hò reo từ bên trong.

Kim Phi đưa dây cương của ngựa chiến cho một cận vệ, sải bước đi vào xưởng đóng thuyền, điều đầu tiên y nhìn thấy là một chiếc thuyền lầu cao lớn đang đứng sừng sững ở giữa xưởng đóng thuyền.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
FM
29 Tháng hai, 2024 15:44
Like
BÌNH LUẬN FACEBOOK