Mục lục
Xuyên không: Quay về cổ đại, tay trái kiều thê tay phải giang sơn
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Trịnh Trì Viễn lạnh lùng nói: "Bọn ta là thương nhân, đi từ Đại Khang xa xôi đến, kiếm tiền không dễ dàng, nếu ngươi không bồi thường, bọn ta chỉ có thể tự đi lấy, đến lúc đó có xảy ra chuyện không tốt hay không, thì khó mà nói được!"

"Ngươi uy hiếp ta sao?" thổ ty đột nhiên đứng lên, trừng mắt nhìn Trịnh Trì Viễn.

"Ta đang uy hiếp ngươi đó!" Trịnh Trì Viễn đập bàn: "Ta nói thật với ngươi, nếu hôm nay ngươi không bồi thường, ta sẽ treo ngươi lên cột buồm, sau đó cho nổ tung cung điện của ngươi, trói vợ con ngươi lên thuyền, để các cô ấy từ từ trả nợ!"

"Ngươi dám!"

"Ngươi thử xem ta có dám hay không!"

Trịnh Trì Viễn trợn mắt nhìn chằm chằm vào thổ ty.

Thổ ty nắm chặt nắm đấm, móng tay gần như sắp cắm sâu vào trong da thịt.

Nhưng nửa phút sau, hắn ta vẫn thở dài, thả lỏng bàn tay ra.

Từ lúc phi thuyền xuất hiện, bọn họ đã thua hoàn toàn triệt để rồi.

Vừa rồi thổ ty chỉ muốn xem thái độ cương quyết của mình có thể dọa được Trịnh Trì Viễn và Lạc Lan hay không thôi, bây giờ xem ra hắn ta đã thất bại rồi.

Trận chiến vừa rồi có thể thấy được, Trịnh Trì Viễn chắc chắn là một người tàn nhẫn, nếu như mình từ chối, rất có thể anh ta sẽ thực sự giết chết mình, sau đó cướp cung điện của mình, bắt cóc vợ con của mình đi.

Nghĩ đến đây, thổ ty dường như đã già đi mấy tuổi, lại ngồi xuống, ủ rũ cúi đầu hỏi: "Các ngươi muốn bồi thường cái gì? Muốn bao nhiêu?"

"Ba mươi nghìn cân bông, ba trăm nghìn cân lúa giống, đồ giao đến, bọn ta sẽ lập tức rời đi, chuyện này coi như xong!"

"Hạt bông? Hạt lúa giống?" thổ ty không khỏi sửng sốt.

Hắn ta vốn tưởng rằng Lạc Lan sẽ yêu cầu những thứ có giá trị như vàng bạc trang sức, cũng đã chuẩn bị xong tinh thần sẽ phải mất máu nhiều, thậm chí còn quyết định trả lại tất cả châu Thủy Ngọc mà trước đây đã lừa Mã Văn Húc lấy được, ai ngờ Lạc Lan vậy mà không đòi những thứ này, mà lại đòi hạt bông và lúa giống.

Ba mươi nghìn cân hạt bông, ba trăm nghìn cân lúa giống đối với một người là rất nhiều, nhưng đối với thổ ty mà nói, thật là không đáng nhắc đến.

Đổi thành vàng bạc, cũng không có nhiều, thậm chí không bằng hạt châu Thủy Ngọc đắt nhất được bán đấu giá đi nữa.

Đừng nói là thổ ty, không chỉ người quyền quý và phú thương nước K đều có thể gánh nổi.

Mặc dù Mã Văn Húc có thể nói phương ngữ nước K, nhưng không chuẩn lắm, thổ ty nghi ngờ mình nghe nhầm, hoặc là Mã Văn Húc dịch nhầm.

Đợi một lúc, thấy Mã Văn Húc không bổ sung gì thêm, thổ ty không nhịn được hỏi: "Ngoài hạt bông vào lúa giống ra, còn có gì nữa không?"

"Không!" Mã Văn Húc lắc đầu, cười hỏi: "Có phải là cảm thấy bọn ta đòi ít không?"

"Không, không." thổ ty liên tục xua tay, sợ Mã Văn Húc hối hận.

"Yên tâm đi, bọn ta là thương nhân đàng hoàng, không phải cướp!"

Mã Văn Húc thấy thổ ty hơi lo lắng bèn an ủi: "Thật ra khi bọn ta tới nước K, là đã nghĩ kỹ muốn thành lập quan hệ mua bán lâu dài tốt đẹp với phe ngươi, đáng tiếc thổ ty đại nhân ngươi lại không bằng lòng!"

Thổ ty rất muốn phản bác lời của Mã Văn Húc, nhưng cẩn thận suy nghĩ một chút, Mã Văn Húc nói cũng không sai.

Sau khi nhóm Lạc Lan tiến vào nước K, quả thực chưa từng làm chuyện gì xấu, mà chỉ kinh doanh như thương nhân bình thường, nếu không phải do hắn có hứng thú với thuyền lầu của thương đội thì đã không có chuyện xảy ra sau đó, nhóm Lạc Lan bây giờ đã có thể đem hàng hóa lên thuyền, sau đó rời khỏi nước K rồi.

Suy nghĩ một chút, thổ ty lại càng hối hận hơn.

Được rồi, sao lại động tới bọn người Đại Khang làm gì chứ!

Lạc Lan và Trịnh Trì Viễn vẫn đang chờ thổ ty trả lời, Mã Văn Húc thấy thổ ty ngẩn ra bèn hỏi tiếp: "Thổ ty đại nhân, phần bồi thường mà thiếu gia của bọn ta vừa nói, lúc nào có thể đưa tới?"

Đây cũng là kỹ xảo đàm phán Mã Văn Húc mới học được từ Lạc Lan.

Anh ta căn bản không hỏi đối phương có ý kiến gì hay không, trực tiếp hỏi lúc nào có thể đưa tới, căn bản không cho thổ ty cơ hội cự tuyệt.

Bản chất của thế giới này luôn là mạnh được yếu thua, chiến tranh tàn khốc, sau chiến tranh thì tình cảnh nước chiến bại sẽ càng tàn khốc hơn, không chỉ đánh thua, còn phải đối mặt với khoản bồi thường chiến tranh khổng lồ.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
FM
29 Tháng hai, 2024 15:44
Like
BÌNH LUẬN FACEBOOK