Mục lục
Xuyên không: Quay về cổ đại, tay trái kiều thê tay phải giang sơn
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

"Quân gia, lão gia nhà ta đặt tàu ở nhà họ Hồng, nhà họ Hồng đã nhận tiền đặt cọc, nhưng không giao tàu cũng không trả lại bạc, nên đã thế chấp căn nhà cũ cho lão gia nhà chúng ta…."

Người gác cổng cho rằng người dẫn đường đưa theo nhiều người tới đây là để đứng ra bênh vực nhà họ Hồng, sợ hãi giải thích nói: "Lão gia nhà ta cũng không ép buộc Hồng thiếu gia, chính Hống thiếu gia tự tay giao nhà cho lão gia nhà chúng ta, nếu như quan gia không tin thì có thể đi hỏi xem."

"Hồng thiếu gia đi đâu rồi?" Người dẫn đường cau mày hỏi.

"Nghe nói là theo nô bộc về quê rồi…." Người gác cổng nhỏ giọng trả lời.

"Quê ở đâu?"

"Cách bến tàu đi về phía bắc hơn một kilomet có một thôn là thôn Lâm Hải, nghe nói Hồng thiếu gia đã tới đó rồi."

Người gác cổng nói: "Nếu quân gia không biết đường, ta có thể dẫn đường cho quân gia."

"Không cần, ta biết thôn Lâm Hải."

Người dẫn đường xua tay, ngẩng đầu nhìn về ngôi nhà cũ của nhà họ Hồng rồi quay đầu ngựa lại.

Sau khi nghe người dẫn đường giải thích, Kim Phi cũng thở dài.

"Tiên sinh, trời cũng sắp tối rồi, thôn Lâm Hải là một cái thôn nhỏ, ngay cả quán trọ cũng không có, chúng ta có cần ở lại trấn Ngư Khê một đêm rồi ngày mai lại đi không?" Người dẫn đường hỏi.

"Không cần, đi tìm Hồng Đào Bình trước đi." Kim Phi lắc đầu.

Hành trình từ Đông Hải về Tây Xuyên còn dài, không thể mỗi ngày đều có thể gặp được nhà trọ.

Những người hộ tống mang theo hành lý trên lưng ngựa và có thể dựng trại tại chỗ bất cứ lúc nào.

Hiện tại, không rõ tình tình phía Tây Xuyên như thế nào, Kim Phi nóng lòng muốn về nhanh, buổi tối đi gặp Hồng Đào Bình, thành công hay không thì ngày mai cũng phải tiếp tục xuất phát, ở lại một đêm đồng nghĩa với việc trì hoãn thêm một ngày nữa.

"Vậy được thôi, tiên sinh đi lối này."

Người dẫn đường thấy Kim Phi kiên định, vội vàng tiếp tục dẫn đường.

Khi trời dần tối, đội ngựa cuối cùng cũng đã đến được thôn nhỏ tên là thôn Lâm Hải.

Thôn Lâm Hải là một thôn làng chài chỉ có hơn chục hộ gia đình, cách phía đông vài trăm mét là biển lớn.

Bên bờ biển có một bến tàu nhỏ làm bằng khung gỗ, năm sáu chiếc tàu đánh cá nhỏ được buộc vào khung gỗ và phập phồng theo nước biển.

Một ông lão đánh cá xách lưới đi tới, nhìn thấy đội ngựa, vội vã tránh sang bên đường.

"Ông già, ông biết Hồng thiếu gia ở đâu không?"

Người dẫn đường ghìm ngựa chiến lại, cúi người hỏi.

"Các ngươi muốn tìm Hồng thiếu gia sao?"

Ông lão đánh cá nghe vậy, sắc mặt lập tức thay đổi, cầm lưới đánh cá quỳ xuống trước người dẫn đường: "Các vị quân gia, Hồng thiếu gia thực sự không còn tiền nữa rồi, ngay cả nhà cũ cũng đã thế chấp cho nhà họ Triệu rồi, các người tha cho cậu ấy được không?"

"Ông già, ông không cần phải sợ, chúng ta đến đây không phải là để đòi nợ Hồng thiếu gia đâu."

Kim Phi nói: "Ta muốn mời Hồng thiếu gia giúp ta đóng tàu, khi đến trấn Ngư Khê thì mới biết Hồng thiếu gia đã đến đây rồi."

"Mời thiếu gia đóng tàu?" Ông lão đánh cá nghi ngờ nhìn đội ngũ phía sau Kim Phi.

Những nhân viên hộ tống không mặc áo giáp đen, nhưng cũng ăn mặc chỉnh tề, vừa nhìn đã biết là binh lính rồi.

Ai đời mời người ta đóng tàu mà lại như đánh trận như vậy?

Khi nhìn thấy vẻ mặt của ông lão Kim Phi đoán được ông lão đánh cá đang nghĩ gì, cười nói: "Ông già, ta nghe nói gần đây có cướp biển hoành hành, ta muốn đến bờ biển tiêu diệt cướp biển, nên mới dẫn theo nhiều người, ông đừng sợ!"

"Thật sao?" Ông lão đánh cá vẫn không tin.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
FM
29 Tháng hai, 2024 15:44
Like
BÌNH LUẬN FACEBOOK