Giống như những ngôi sao kiếp trước, gặp mặt fan thì không ai nói gì. Nhưng nếu cả hai vào khách sạn cùng nhau, dù không làm gì, thì sau khi bị phanh phui, đó vẫn sẽ là một đòn giáng mạnh vào danh tiếng của ngôi sao đó.
Tú bà cũng dựa vào sự trong sạch và danh tiếng của Đường Tiểu Bắc để kiếm tiền nên vừa được báo tin đã chạy ngay đến ngăn cản.
Kim Phi không muốn chuyện gì xảy ra với Đường Tiểu Bắc, đối với y mà nói, vào khuê phòng hay đứng ngoài cửa cũng như nhau thôi.
"Vậy thì cảm ơn sự thông cảm của ngài".
Tú bà cúi đầu trước Kim Phi, sau đó cười nói: "Sân sau có một vọng lâu, yên tĩnh tao nhã, là nơi thích hợp nhất để nói chuyện".
"Như thế có được không?"
Kim Phi không trả lời tú bà, mà nhìn Đường Hiểu Bắc.
"Tất cả tùy vào công tử sắp xếp".
Đường Tiểu Bắc đáp.
"Vậy thì đi qua đó".
Kim Phi không muốn tốn nước bọt với tú bà về vấn đề này.
Có một cái ao nhân tạo ở sân sau của Xuân Phong Lâu rộng hàng chục mẫu, bên ngoài ao có một vòng hành lang, chính giữa ao có hai cái đình nhỏ, vài công tử thích thơ ca thỉnh thoảng ở đây ngâm thơ, cũng được coi là một cảnh đẹp của Xuân Phong Lâu.
Lúc này có một vọng lâu trống.
"Đã đưa đến đây rồi, chắc không cần đi theo nữa đâu nhỉ?"
Kim Phi liếc nhìn tú bà, giọng điệu của y có chút bất mãn.
Đây cũng là điều mà tiểu nhị đã dạy y, đừng khách sáo với tú bà trong thanh lâu và Quy Công, nếu không họ sẽ càng được nước lấn tới.
Quả nhiên, tú bà thấy Kim Phi tức giận, tươi cười rồi dừng lại: "Vậy ta sẽ không quấy rầy hai người nói chuyện nữa".
Kim Phi hừ lạnh, sải bước vào đình.
Đường Tiểu Bắc chào tú bà rồi nhanh chóng đi theo.
Nhìn thấy tú bà nháy mắt, cô hầu gái nhấc chân muốn đi theo nhưng bị Thiết Chùy chặn lại.
"Đại gia, ta đi bưng một bình trà đến cho công tử và cô nương".
Cô hầu gái cười giải thích, nhưng Thiết Chùy vẫn tiếp tục chặn lại như thể hắn không nghe thấy.
"Nếu công tử đã không cần thì thôi".
Tú bà cũng nghe về xung đột giữa Kim Phi và Quy công vừa rồi, biết rằng hai chủ tớ này không dễ gây lộn, liền gọi hầu gái về.
Lúc đó Thiết Chùy mới tránh ra và tìm đến một cây liễu, dựa vào bóng râm để nghỉ mát.
Trong vọng lâu, Đường Tiểu Bắc nhìn thấy tú bà cùng người hầu gái đã rời đi, vội vàng hỏi: "Công tử, làm sao ngài biết tỷ tỷ của ta?"
"Đây là bức thư của Đông Đông gửi cho cô. Cô ấy nói cô đọc xong sẽ biết".
Kim Phi lấy ra một phong thư.
"Cảm ơn ngài!"