“Liêu Ấn, nhốt đám người Tần Minh lại cho ta, Thấm Nhi, Châu Nhi còn làm bừa theo điện hạ, cũng nhốt lại!”
Tần Trấn thấy Cửu công chúa không nói nữa, thì sắp xếp cho Liêu Ấn dọn dẹp chiến trường.
“Ôi…”
Cửu công chúa than thở một tiếng, lại lấy cung nỏ ra.
“Điện hạ, đừng làm loạn nữa!”
Tần Trần cười đi về hướng Cửu công chúa.
Liêu Ấn không dám đoạt cung nỏ của Cửu công chúa, nhưng anh ta dám.
Tuy nhiên không đợi anh ta tới gần, đã thấy Cửu công chúa giơ cung nỏ lên, kéo lẫy cò lên không trung.
Vút!
Những mũi tên tạo ra âm thanh gào thét sắc bén, bay vào không trung.
Sau đó ‘bùm’ một tiếng nổ tung ra, trên bầu trời có một đám khói màu đen bay lơ lửng, mãi không tan đi.
“Chết tiệt”.
Tần Trấn nãy giờ còn cà lơ phất phơ bỗng biến sắc.
Anh ta lớn hơn Cửu công chúa rất nhiều, cũng xem như là chứng kiến quá trình trưởng thành của Cửu công chúa, với sự hiểu biết của anh ta về Cửu công chúa, anh ta biết Cửu công chúa không thể bắn vào anh ta.
Thật ra cho dù có bắn thì anh ta cũng không sợ.
Với bản lĩnh của anh ta, lại nhìn cung nỏ của Cửu công chúa thì hoàn toàn có thể tránh được.
Nhưng anh ta không ngờ trong nỏ của Cửu công chúa lại là mũi tên lệnh.
Hơn nữa là mũi tên lệnh loại mới Kim Phi vừa làm được.
Mũi tên lệnh loại mới chia làm hai loại trắng đen, không chỉ bay đi xa hơn mà còn sẽ nổ tung.
Ban ngày nổ thì sẽ có khói đen, trong đêm thì là pháo hoa.
Quân giáp đỏ cố gắng giấu Cửu công chúa ở đây, có việc gì ra ngoài thì không dám đi cửa lớn mà trèo tường rời đi vào ban đêm vì sợ bị phát hiện.
Lúc này thì hay rồi, mọi cố gắng trước đó đều tốn công vô ích.
Làn khói bay trong không trung, cách đó mười mấy dặm còn có thể nhìn thấy.
Mũi tên lệnh và thuốc nổ là đặc sản của tiêu cục Trấn Viễn, cho dù đám quyền quý có ngốc đi chăng nữa cũng có thể đoán được Cửu công chúa ở đây.
“Điện hạ, người có biết bệ hạ tốn bao nhiêu tâm sức để giấu người ở đây không?”
Tần Trấn nói: “Người làm thế có thấy đáng với bệ hạ không?”
“Bổn cung biết có lỗi với phụ hoàng, xin lỗi mọi người, nhưng bổn cung còn có cách gì nữa nào?”
Giọng Cửu công chúa cũng trở nên nghiêm túc hơn: “Người Đông Man đã đến Thiền Châu rồi. Chúng đều là những con sói tham lam, có lần nào đến Đại Khang mà không đốt phá cướp bóc không? Các ngươi đi ra ngoài nhìn thử xem sao chưa, các ngươi có biết bây giờ người dân sống thế nào không? Người dân không còn chịu đựng được sự bóc lột của chúng nữa, Đại Khang cũng không chịu được cảnh bị chúng nhiễu sách nữa rồi”.
Nghe thế Tần Trấn và Liêu Ấn đều im lặng không nói.
Đây là nỗi bi thương của Đại Khang, cũng là sự sỉ nhục của quân nhân Đại Khang.
“Tần tướng quân, đây là thư bổn cung viết cho tiên sinh, nếu bốn cung có mệnh hệ gì, mong rằng cho dù thế nào ngươi cũng đưa được nó cho tiên sinh”.
Cửu công chúa lấy một bức thư từ chỗ Thấm Nhi ra, đưa cho Tần Trấn.
Tần Trấn sầm mặt, không nhận thư.
“Tần tướng quân, ngươi muốn bổn cung cầu xin ngươi sao?”
Cửu công chúa ngẩng đầu lên hỏi.
Thấy Tần Trấn vẫn không nhận thư, Cửu công chúa khẽ cười định hành lễ với Tần Trấn.
“Ôi trời, điện hạ làm gì thế?”
Tần Trấn vội nhảy sang một bên.