Để đối phó với những nguy hiểm có thể xảy ra, các nhân viên hộ tống do Kim Phi phái đến đều là những cựu binh, nhiều người trong số họ đã từng tham gia chiến đấu dốc Đại Mãng, những người khác cũng đều ít nhất đã trải qua vài lần trấn áp thổ phỉ.
Cấm quân cũng là quân tinh nhuệ của hoàng thành.
Hai bên đều không có ý nhượng bộ, ngay khi cuộc chiến diễn ra đã cực kỳ quyết liệt.
Máu bắn tung tóe, chảy xuống kênh đào hai bên đường dọc theo khe hở của nền đá.
Hai bên lần đầu đánh nhau đã có hơn mười cấm quân bỏ mạng.
Các nhân viên hộ tống không ai bị thương vong.
Thật ra tố chất và độ tuổi trung bình của từng thành viên trong cấm quân đều có lợi thế hơn các nhân viên hộ tống, dù sao họ cũng là những binh sĩ giỏi được tuyển chọn từ nhiều nơi, mà hầu hết các nhân viên hộ tống đều là cựu binh đã nghỉ hưu.
Nếu là đấu võ đài, có lẽ các nhân viên hộ tống không phải là đối thủ của cấm quân.
Nhưng tiếc đây không phải là đấu võ đài, mà là cuộc chiến sinh tử.
Lúc này không chỉ thử thách về sức khỏe của hai bên mà quan trọng hơn là sự phối hợp đồng đội và tâm lý của binh sĩ.
Dù sao cấm quân cũng thiếu kinh nghiệm chiến đấu thực tế, mặc dù đều mặc áo giáp nhưng rất nhiều cấm quân đều không bỏ tấm che bảo vệ mặt xuống, cổ và mặt đều lộ ra ngoài.
Tay cầm giáo dài của các nhân viên hộ tống chuyên đâm vào những nơi đó.
Mặc dù các nhân viên hộ tống không có áo giáp, nhưng nắp nồi trong tay các nhân viên hộ tống ở hàng đầu dày mất tấc, chắc chắn hơn tấm khiến quân dụng rất nhiều, bội đao của cấm quân không thể phá vỡ được.
Có thể nhận ra được trình độ cao thấp.
“Bỏ giáp bảo vệ mặt xuống”.
Đội trưởng đội cấm quân nhanh chóng nhận ra vấn đề, cao giọng nói.
Nhưng lúc này hắn mới nhận ra rất nhiều cấm quân không có tấm che bảo vệ mặt.
Không phải là quan hậu cần tham ô tấm che mặt của họ, mà là việc đeo tấm che mặt làm tăng thêm trọng lượng, hơn nữa bình thường không hề sử dụng đến, kiểm tra cũng không nghiêm ngặt nên nhiều cấm quân đã tháo tấm che mặt và cất đi.
Bây giờ đến lúc dùng đến thì có hơn hai phần ba binh sĩ cấm quân đều không có.
Đánh lúc đánh nhau kịch liệt, cũng không thể bảo đối phương đợi một lát, mình về nhà lấy chứ?
Đội trưởng đội cấm quân vừa thầm mắng cha mắng mẹ, vừa ra lệnh các binh sĩ có đeo mặt nạ lên trước.
Rất nhiều binh sĩ không có mặt nạ bỗng cảm thấy may mắn, may mà mình không đeo…
Cọc tre rất khó phá hỏng áo giáp, cuối cùng thế tấn công của các nhân viên hộ tống tạm thời bị chững lại.
“Chém gãy cọc tre của chúng cho ta”.
Đội trưởng đội cấm quân ra lệnh phản công.
“Ai cầm giáo dài thì đâm vào chân chúng”.
Tiểu đoàn trưởng bên phía nhân viên hộ tống cũng thay đổi chiến thuật.
Áo giáp của cấm quân chỉ bảo vệ nửa người, hai chân không mặc áo giáp.
“Đưa tấm khiên về phía trước”.
Cấm quân ra ngoài cũng đeo theo khiên, chẳng qua là khiên chỉ có thể bảo vệ nửa người.
Đội trưởng lập tức ra lệnh tập hợp các khiên lại, đưa đến trong tay cấm quân hàng đầu tiên để bảo vệ chân.
Lúc này bên các nhân viên hộ tống có khiên lớn, bên cấm quân có áo giáp và khiên nhỏ, ai cũng không thể làm gì đối phương được, hai bên đánh tay ngang trên con phố dài.
Cuối cùng đội trưởng đội cấm quân thở phào.
Mệnh lệnh hắn nhận được không phải là tiêu diệt nhân viên hộ tống mà là không để cho họ đi chi viện cho Cửu công chúa.