Mục lục
Xuyên không: Quay về cổ đại, tay trái kiều thê tay phải giang sơn
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

"Không có gì nghiêm trọng cả, chỉ là Ngụy Đại Đồng dâng tấu chương nói rằng gần đây xung quanh Tây Xuyên không có mưa nhưng mực nước sông Kim Mã đột nhiên không ngừng dâng cao, hỏi ta nên xử lý như thế nào.”

Cửu công chúa nói: “Gần đây ta không có thời gian tới gặp chàng, cho nên muốn tới nhìn xem.”

“Mực nước sông Kim Mã đột nhiên dâng cao?”

Kim Phi khẽ cau mày: “Sông cái Trường Giang thì sao? Mực nước đã dâng cao chưa?”

“Chuyện này ta thật sự không biết.” Cửu công chúa nói: “Nhưng chắc hẳn trong làng có nhân viên hộ tống vừa từ Giang Nam trở về, chàng cứ hỏi bọn họ đi.”

“Mau phái người đi hỏi xem.” Kim Phi nói: “Thôi, dẫn người tới đây, ta sẽ tự mình hỏi.”

Mặc dù Cửu công chúa không biết vì sao Kim Phi lại để ý như vậy nhưng nhưng vẫn nháy mắt với Châu Nhi.

Châu Nhi nhanh chóng bước ra ngoài.

“Phu quân, sao vậy?” Cửu công chúa hỏi: “Mực nước sông Kim Mã dâng cao thì có chuyện gì không thích hợp sao?”

“Khi thời tiết ấm hơn, tuyết ở thượng nguồn sông Trường Giang sẽ tan nên trong điều kiện bình thường, mực nước sông cái Trường Giang sẽ dâng cao vào mỗi mùa xuân. Bình thường quá trình này sẽ diễn ra chậm rãi, ảnh hưởng không lớn nhưng hiện giờ Ngụy Đại Đồng lại dâng tấu chương báo cáo thì có lẽ năm nay mực nước dâng cao là bất thường.”

Kim Phi cho biết: “Năm ngoái tuyết rơi ở Đảng Hạng và Đông Man rất nghiêm trọng, cũng không biết tình hình tuyết rơi trên cao nguyên sẽ như thế nào, nếu năm ngoái tuyết trên cao nguyên rơi nhiều thì chúng ta phải sớm chuẩn bị.”

Cửu công chúa nghe được lời này, sắc mặt cũng trở nên nghiêm túc.

Cô ấy hiểu ý của Kim Phi.

Hiện tại thời tiết còn chưa ấm áp lắm nhưng Ngụy Đại Đồng đã bắt đầu đưa ra cảnh báo. Một khi thời tiết càng ngày càng ấm, tuyết sẽ tan ngày càng nhiều, nếu gây lũ lụt thì hậu quả sẽ rất nghiêm trọng.

Trong khi cả hai đang trò chuyện, Châu Nhi mang theo vài nhân viên hộ tống tiến đến.

“Tiên sinh, bọn họ đều là hộ vệ trấn thủ Trấn Viễn số hai, mấy ngày nay đến lượt bọn họ tan ca nên trở về nghỉ ngơi.” Châu Nhi nói xong rồi đứng ở phía sau Cửu công chúa.

“Kính chào tiên sinh! Kính chào Bệ hạ!”

Mấy nhân viên hộ tống chào theo nghi thức quân đội về phía Cửu công chúa và Kim Phi.

“Các ngươi trở về từ Trấn Viễn số hai vào khi nào?” Kim Phi hỏi.

“Ta đáp xuống bến tàu vào buổi trưa ngày hôm kia và trở lại vào buổi tối.” Nhân viên hộ tống có cấp bậc cao nhất trong số họ - trung đội trưởng trả lời.

“Nhiệm vụ lần này của các ngươi là gì, trở về từ đâu?”

Kim Phi gần đây luôn nhốt mình trong phòng thí nghiệm, không để ý tới chuyện của Giang Nam.

“Bẩm tiên sinh, Trấn Viễn số hai gần đây đang làm nhiệm vụ vận chuyển lương thực. Chúng ta trở về từ quận Trường Lĩnh của Giang Nam.”

“Quận Trường Lĩnh...” Kim Phi suy nghĩ một chút, xác nhận vị trí của quận Trường Lĩnh, sau đó hỏi: “Khi các ngươi trở về có phát hiện mực nước của sông Trường Giang và sông Gia Lăng dâng cao không?”

“Có phát hiện.” Trung đội trưởng trả lời: “Ta đă quan sát thấy mực nước sông Gia Lăng năm nay đã tăng khoảng bảy tấc so với năm ngoái, còn mực nước trên sông cái Trường Giang cũng tăng lên rất nhiều nhưng cụ thể tăng bao nhiêu thì ta không thể xác nhận.”

"Vì sao ngươi có thể quan sát rõ ràng như vậy?" Kim Phi tò mò hỏi.

Người bình thường có thể nhận thấy nước sông đang dâng cao, nhưng việc có thể nêu chính xác con số cụ thể về mực nước dâng so với cùng kỳ năm ngoái là điều bất thường.

“Bẩm tiên sinh, gia đình ta đã nhiều đời làm nghề chèo thuyền trên sông Gia Lăng, nên sẽ quan tâm đến mực nước hơn.” Trung đội trưởng giải thích.

“Thì ra là thế.” Kim Phi đột nhiên ý thức được.

Người chèo thuyền là những người lái đò trên sông, họ đặc biệt nhạy cảm với thời tiết, mực nước và cũng có thói quen ghi chép mực nước.

Trung đội trưởng nhìn Kim Phi, rồi lại nhìn Cửu công chúa, trên mặt hiện lên một tia do dự, nhưng cuối cùng cũng lấy hết can đảm nói: “Tiên sinh, Bệ hạ, thần có lời này không biết có nên nói hay không.”

"Nói đi." Kim Phi khuyến khích.

“Tiên sinh, Bệ hạ, kỳ thật mỗi mùa xuân mực nước đều sẽ dâng lên, nhưng hiện tại vừa mới bắt đầu ấm lên, mực nước đã dâng lên bảy tấc. Nếu sau này thời tiết ấm lên quá nhanh, e rằng sẽ tiếp tục dâng cao, hy vọng tiên sinh và Bệ hạ sẽ chú ý đến chuyện này, nếu mực nước dâng cao quá nhanh thì phải chuẩn bị trước." Trung đội trưởng nói.

“Đó cũng là lý do chúng ta gọi ngươi đến đây.”

Kim Phi vỗ vai trung đội trưởng: “Ngươi nói rất đúng, kế tiếp, ta muốn làm phiền ngươi hãy chú ý đến mực nước sông, nếu có gì bất thường, ngươi hãy lập tức thông báo cho thuyền trưởng để hắn ta báo cáo càng sớm càng tốt.”

“Vâng!” Trung đội trưởng đáp.

Sau đó Kim Phi hỏi thêm một số câu hỏi về trận lũ mùa xuân rồi để nhân viên hộ tống rời đi.

Nhân viên hộ tống vừa rời đi thì Quan Hạ Nhi và Nhuận Nương đến.

“Hạ Nhi, Nhuận Nương, các nàng đến đúng lúc lắm, lát nữa các nàng thu dọn đồ đạc cho ta, ta muốn ra ngoài.” Kim Phi nói.

Sắc mặt Quan Hạ Nhi lập tức thay đổi: “Đương gia, không phải chàng nói lần này trở về sẽ không ra ngoài nữa sao?”

“Phu quân, chàng muốn đi đâu?” Cửu công chúa hơi nhíu mày hỏi

“Công trình đập Đô Giang có liên quan đến vô số người dân Xuyên Thục, ta phải đến Tây Xuyên nhìn xem, không thể để xảy ra bất kỳ sai sót nào.” Kim Phi trả lời

Cửu công chúa yên tâm hơn khi nghe tin Kim Phi muốn đi Tây Xuyên.

Tây Xuyên luôn là lãnh thổ của Khánh Hâm Nghiêu và tương đối an toàn.

Nhưng Cửu công chúa còn chưa thở phào xong, đã nghe được Kim Phi nói: “Sau khi chuyện Tây Xuyên kết thúc, ta cũng muốn đi một chuyến đến Đông Hải xem xưởng đóng thuyền bên đó thế nào rồi.”

"Cái gì, đi Đông Hải?"

Quan Hạ Nhi giống như con mèo bị giẫm đuôi, lông lập tức nổ tung.

Cửu công chúa cũng không chút do dự phản đối: "Không được!"

Tuy rằng Nhuận Nương không nói chuyện, nhưng trên mặt đã lộ rõ thái độ của cô ấy.

Lần trước Kim Phi đến Đông Hải, suýt chút nữa đã chết ở Đông Hải vì thế trong mắt đám người Quan Hạ Nhi, Đông Hải là một nơi xúi quẩy.

“Phu quân, nếu chàng muốn biết tình hình ở xưởng đóng thuyền thì không thể phái người đi hỏi sao? Nếu không được, chàng có thể gọi Hồng Đào Bình trở về, vì sao phải tự mình đến đó?” Cửu công chúa nói.

“Đúng thế, đúng thế, sao chàng lại muốn đích thân đến đó?” Quan Hạ Nhi cũng cũng nắm tay Cửu công chúa nói đỡ.

"Đóng thuyền là một công việc rất phức tạp, rất khó giải thích, ta phải tự mình đến tận nơi xem mới được."

Kim Phi nói: "Yên tâm đi, Tương vương, Sở vương, Ngô vương đều chết rồi, hiện tại sông Trường Giang gần như do Lương ca và Khánh hầu kiểm soát, ta mang nhiều nhân viên hộ tống một chút thì sẽ không có chuyện gì đâu.”

"Như vậy cũng không được, ta không cho chàng đi!"

Quan Hạ Nhi vốn luôn rất nghe lời nhưng lần này lại kiên quyết phản đối.

“Phu quân, hiện giờ Giang Nam đang trong lúc hỗn loạn, chàng không cần thiết phải đến Đông Hải.”

Cửu công chúa nói: “Trước đây Hồng Đào Bình đã làm Trấn Viễn số một, có kinh nghiệm ắt sẽ không có vấn đề gì, cùng lắm sẽ làm chậm hơn thôi.”

"Đúng vậy, đúng vậy, hiện tại chúng ta đã có Trấn Viễn số hai rồi, chậm một chút có sao đâu, cần gì phải vội vàng như vậy?" Quan Hạ Nhi liên tục gật đầu như gà mổ thóc.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
FM
29 Tháng hai, 2024 15:44
Like
BÌNH LUẬN FACEBOOK