Thấy Kim Phi bình tĩnh lại, Cửu công chúa chủ động nắm tay Kim Phi: "Tiên sinh, Văn Nhi thật sự không muốn trở mặt thành thù với ngài, tin ta đi, Văn Nhi nhất định sẽ cho ngài một câu trả lời thỏa đáng!"
Lúc này Kim Phi mới nhận ra Cửu công chúa đang khẽ run, tay cũng lạnh băng như băng, giống như vừa mới được vớt ra khỏi nước đá.
"Xem ra kiếp trước cha người đã cứu cả hệ ngân hà, nên kiếp này ông ta không chỉ là hoàng đế hưởng thụ hết sự giàu sang của nhân gian mà còn có được một người con gái như người..."
"Vậy là tiên sinh đồng ý rồi sao?"
Mặc dù Cửu công chúa không hiểu Kim Phi đang nói tới hệ ngân hà là ý gì, nhưng cũng hiểu ý khi thấy giọng điệu của Kim Phi dịu đi.
Kim Phi không trả lời, chỉ đưa tay cởi áo khoác của mình, chuẩn bị khoác lên người Cửu công chúa.
Nhưng không ngờ rằng Cửu công chúa lại vòng tay qua eo y và nhào vào vòng tay y.
Nước mắt cuối cùng cũng chảy dài trên khuôn mặt...
Kim Phi do dự một lát, nhưng cuối cùng cũng kéo chiếc áo choàng quanh người cả hai, bọc Cửu công chúa lại, giữ ấm cho cô ấy.
Cửu công chúa khóc rất lâu, khoảng bằng thời gian uống một tách trà mới ngừng thút thít.
Cô ấy lau nước mắt trên ngực Kim Phi, rồi nhón chân lên ôm lấy cổ y…
Kim Phi và Cửu công chúa ở trong rừng hơn nửa giờ mới đi ra.
Sau khi ra ngoài, hai người đã hoàn toàn bình tĩnh lại.
Thấy hai người có cử chỉ thân mật hơn lúc trước, Thấm Nhi thở phào nhẹ nhõm.
Trong thời gian ở làng Tây Hà, cô ấy đã yêu nơi này, thật lòng cô ấy không muốn thấy Kim Phi và Cửu công chúa đối đầu.
“Hầu Tử, phái mấy người lanh lợi để mắt tới Thái Lưu Dương, ta sẽ bảo Tiểu Ngọc phái người đến hỗ trợ ngươi!”
Kim Phi sắp xếp: “Nếu hắn muốn ra khỏi thành, thì tìm một nơi hoang vắng bên ngoài thành trói hắn lại!”
“Trói lại?” Hầu Tử sửng sốt: “Tiên sinh không giết hắn sao?”
“Nếu bây giờ ta giết Thái Lưu Dương, Tạ Hỉ Quang và đám khốn khiếp ở Tây Xuyên nhất định sẽ bỏ chạy, cứ để hắn sống thêm mấy ngày.”
Kim Phi nói: “Chờ ta và điện hạ đến Tây Xuyên bắt hết đám khốn kiếp kia, giết hết một lượt!”
“Ngài nói có lý!” Hầu Tử gật đầu: “Tiên sinh yên tâm, ta nhất định sẽ cho người trông chừng Thái Lưu Dương.”
“Còn Tạ Hỉ Quang đang ở quận Quảng Nguyên cũng không được để chạy thoát!” Kim Phi nhắc nhở.
“Tiên sinh yên tâm, nếu ông ta dám chạy, Hầu Tử ta sẽ tự mình đưa đầu ông ta đến cho ngài!” Hầu Tử tự tin nói.
“Đại Tráng thông báo cho các anh em, ai có nhà ở trong làng thì cùng nhau trở về, nhà ai ở nơi khác thì chờ một lát là có thể về thẳng nhà!”
Kim Phi nhìn Đại Tráng nói.
“Về thẳng nhà?” Đại Tráng trừng mắt: “Tiên sinh ngài muốn giải tán tiêu cục sao?”
Nói xong, anh ta nghiêng đầu nhìn Cửu công chúa đầy căm tức.
Người xưa nói hồng nhan họa thuỷ quả không sai!
Lúc trước tiên sinh muốn dẫn bọn họ đi giết huyện lệnh, sau khi vào rừng với Cửu công chúa thì lại cho các nhân viên hộ tống về nhà, nhất định là đã bị Cửu công chúa mê hoặc!
“Trừng mắt cái gì?”
Kim Phi tức giận đạp Đại Tráng một cước: “Các anh em đã theo ta chạy đông chạy tây, giờ được trở về tất nhiên muốn được gặp lại người nhà!”
“À, thì ra là vậy!”
Đại Tráng nghe vậy cuối cùng cũng yên tâm, cười ngây ngô: “Vậy ta đi thông báo cho các anh em.”
“Đừng quên nhắc bọn họ ngày mai trước giờ Thìn phải trở về doanh trại!” Kim Phi lại nhắc nhở.
“Biết rồi ạ!” Đại Tráng trả lời rồi xoay người định chạy đi thì bị Cửu công chúa gọi lại.